Tôi yêu tiếng người miền Trung trầm sâu trong những câu hò
Tôi yêu lưng còng dáng mẹ trời trưa mưa nắng thân gầy
Tôi yêu bóng hình người cha trầm bao sương gió quê nhà
Thương em gái nghèo đi học mùa đông tấm áo chẳng lành.
Đêm đã khuya trăng tàn tôi một mình cô đơn bên ly rượu cay
Bao nhiêu tủi buồn lòng càng chất ngất sầu tư
Giờ sang tình ái ôi trong lòng quá sầu đau
Tình dở dang.
Người còn nhớ bài thơ nào rất lạ
Hát ru ta choàng vai sóng vô tình
Ta khốn khó như chưa từng khốn khó
Lúc gặp người trong bờ cõi điêu linh.
Hà cớ vì sao em phụ tình tôi
Hà cớ vì sao em nỡ đành quên
Quên đi câu nghĩa câu tình
Khi xưa như bóng như hình
Em hứa chung tình không rời xa tôi.
Tình yêu mong manh chiếc lá vàng phai tháng năm
Tình yêu đơn côi mùa đông gió từng cơn
Tình yêu sóng xô chân trời biết đâu tìm về về đâu.
Nhón chân, khẽ bước xôn xao
Hồn say lộng gió, vướng vào biển dâu
Nhón chân, khẽ bước đâu đâu
Một đời nhón mãi về đâu bạc đầu.
Những ngón tay có đưa đến bàn tay
Những mùa thu có đến gió heo may
Hay ngày mai là bốn bề tuyết lạnh
Có phải em về đêm nay
Có phải em về đêm nay.
Thung lũng chiều đông sương giăng đèn mờ, kìa ai bên cửa chờ mong?
Đàn chim hối hả bay về phương nam tìm nơi nắng ấm
Bên ánh lửa hồng ai ấm vòng tay tình tự
Người nay nơi đâu, bàn chân có mỏi, sương rơi có ướt bờ vai
Ta buồn ta một mình, ta buồn cho cuộc tình
Ta buồn khi ngồi nhìn chiếc bóng chênh vênh
Ta buồn nói hẹn thề, ta buồn câu từ tạ
Ta buồn thương cuộc tình như lá thương cành
Không chỉ là yêu em mà yêu em mãi mãi
Không chỉ là thương em mà thương em trọn đời
Em tựa vì sao làm tim ai thổn thức
Mới lần đầu gặp gỡ mà trăm thương ngàn nhớ.