Phía không anh, đường về chông chênh lắm
Mắt xa xăm theo nắng nhạt lưng đồi
Bước chơi vơi, tình nào xa vời vợi
Phố đơn côi, mênh mang chiều chậm trôi.
Khi những canh gà đầu thôn vừa xao xác
Từng giọt sương đêm còn e ấp trên cành
Trên bầu trời một vầng trăng thân yêu
Trăng nhìn mẹ bước liêu xiêu
Mẹ vì ai vất vả trăm chiều
Mưa buồn gõ cửa tháng Năm
Em ơi hoài niệm âm thầm nhớ nhau
Trời sao vắng lặng u sầu
Sài Gòn đón hạ thắm màu đam mê.
Tôi đến quê em người em xứ biển trên chuyến xe miền Trung
Nghe lòng rộn vui đầy bao cảm xúc mến thương dâng dạt dào
Từng phút từng giây xe lướt êm đềm qua khắp nẻo đường xa
Thương quá con đường dài chiếm cả hồn ta
Đưa mắt dõi nhìn đồi núi chen màu hoa
Thôi em đừng có vọng tưởng về anh
Đừng cố xé trái tim thành hai nửa
Tình ngang trái em không quyền chọn lựa
Về đi anh đôi lứa lỡ duyên rồi.
Ðã bao năm vẫn chỉ là tình cũ
Vẫn tình anh đầy ắp trái tim em
Vẫn là anh cho cảm giác ấm êm
Là bóng mát cho đời em trú nắng
Bồng bềnh, bồng bềnh, xuôi mái chèo ta đón gió
Cơn gió miên man lùa vào trong mái tóc
Bồng bềnh, bồng bềnh, em thấy mình như chiếc lá
Trôi giữa mênh mang đại dương bao la
Đêm qua con nằm mơ
Một giấc mơ tuyệt vời
Mẹ trở về bên con
Ôi dáng Mẹ thân quen
Cuộc đời Grab khổ lắm ai ơi
Bữa đói bữa no làm dâu trăm họ
Sự nghiệp công danh nay còn tay trắng
Mong ước mai sau sống đời bình an
Một dòng sông ra khơi
Như gió buồn theo mây trôi
Xác thân chỉ là tạm thôi
Muôn kiếp đất lành nghỉ ngơi.