Bao năm bên nhau cũng không giữ được một người
Em mơ cao sang mơ về cuộc sống xa hoa
Còn anh thân nghèo khó dù có cố gắng thế nào
Cũng không giữ chân em được
Một người muốn bước sang sông.
Ngày nào ta hẹn ước mình bên nhau mãi không rời
Trăng kia chứng minh cho mối tình em với anh
Em là nàng dâu, anh là chú rễ,
hẹn ngày ấy không xa
Ngâm thơ:
Dòng đời ai tắm bên sông nhớ
Đẩy tấm Thuyền Quyên dạt bến chờ
Giọt tình ai khóc đêm trăng ấy
Cạn hết lòng chưa đặng ghé bờ…
Tôi yêu em bờ môi hé nhân gian
Buông dung nhan cài hương tóc miên man
Môi đi hoang từng hơi thở địa đàng
Nét cong yêu huyền phơi cơn khát trần gian.
Có những lúc thèm mặt trời
Trong bóng tối của đời người
Có những lúc chờ đợi hoài
Tìm đâu thấy ánh sao rơi
Nhắm đôi mắt ngậm nụ cười
Ta yên giấc dưới ngàn cây
Nghe tiếng gió từ sườn đồi
Lặng lẽ hôn lên đôi môi.
Nhỡ một mai em lìa xa lớp học
Xa ghế bàn, xa áo trắng thân thương
Những ngày vui ta sánh bước bên trường
Hình với bóng nay muôn trùng cách biệt
Sân ga chiều lặng thầm nỗi biệt ly
Của người ra đi và người ở lại
Gió heo may thổi lên màu tê tái
Ta nghẹn ngào níu lại chút phôi phai
Mẹ đã bao nhiêu cay đắng muộn phiền
Từ thủa xa xưa ru con một đời
Vạn lời yêu thương trong tim của người
Mẹ dành cho con mênh mông tình này
Để giờ đây con nên tấm hình hài
Đừng hỏi tại sao anh yêu em
Đừng hỏi tại sao ta đến trong đời nhau
Vì em cho anh niềm tin
Cho anh tình yêu dù tình yêu ôi rất mong manh.
Từ lâu rồi chúng mình cách biệt nhau
Còn lại chăng là niềm đau dĩ vãng
Yêu chưa trọn sao đành vội ly tan
Người sang ngang bẻ bàng câu duyên nợ