Theo dòng sông trôi tìm em, bến xưa đâu rồi
Con đò chơ vơ tìm đâu người xưa bến ơi
Hò khoan hò khoan cung đàn tình tang, tình tan vỡ tan
Nhớ bạn tình thơ hò khoan,
gởi trao duyên thề, khoan hò tình theo gió tan
Một câu ấy nói lên là đắm say
Là mây tan, là khung trời ươm nắng
Là hoa tươi là lá thắm khoe màu
Là nụ cười đượm hồng môi em tươi.
Chiều nay gió xuân sang môi em thắm xinh dịu dàng
Đàn chim én bay ngang trên con sóng xanh bạt ngàn
Biển vẫn hát êm êm với khúc du xuân êm đềm
Ngàn con sóng xô nghiêng nghiêng trên bãi cát vàng quê em
Gió lạnh chiều nay rời đi xa chốn nơi này
Xa lũy tre làng xa kỷ niệm một thời ấu thơ
Lên đường tìm cha rời xa đến miền đất mới
Mong mỏi đợi chờ tưởng rằng con được cha.
Bao năm bên nhau cũng không giữ được một người
Em mơ cao sang mơ về cuộc sống xa hoa
Còn anh thân nghèo khó dù có cố gắng thế nào
Cũng không giữ chân em được
Một người muốn bước sang sông.
Ngày nào ta hẹn ước mình bên nhau mãi không rời
Trăng kia chứng minh cho mối tình em với anh
Em là nàng dâu, anh là chú rễ,
hẹn ngày ấy không xa
Ngâm thơ:
Dòng đời ai tắm bên sông nhớ
Đẩy tấm Thuyền Quyên dạt bến chờ
Giọt tình ai khóc đêm trăng ấy
Cạn hết lòng chưa đặng ghé bờ…
Tôi yêu em bờ môi hé nhân gian
Buông dung nhan cài hương tóc miên man
Môi đi hoang từng hơi thở địa đàng
Nét cong yêu huyền phơi cơn khát trần gian.
Có những lúc thèm mặt trời
Trong bóng tối của đời người
Có những lúc chờ đợi hoài
Tìm đâu thấy ánh sao rơi
Nhắm đôi mắt ngậm nụ cười
Ta yên giấc dưới ngàn cây
Nghe tiếng gió từ sườn đồi
Lặng lẽ hôn lên đôi môi.
Vì sao người trao ánh mắt, để em thương suốt cả đời
Rồi ôm nỗi lòng se thắt, bao giờ chúng mình gặp nhau
Ngồi đây ôn lại dĩ vãng, gió đùa hạt nắng trên cao
Và em ngắm nhìn mây trắng, anh chợt viết thành bài thơ