Sông buồn hoa tím lục bình trôi
Em đi rồi bến vắng một mình tôi
Đò sang sông đưa người chung lối mộng
Áo cưới theo chồng thôi còn gì trông mong
Đêm nghe tiếng chân qua thềm em ngỡ rằng anh trở về đây
Tình nghèo cay đắng buồn vui bao tháng ngày no đói có nhau
Tim em nhói đau vô vàn khi bóng người xa khuất trong đêm
Sao anh bỏ em một mình ôm gối chăn lạnh lùng từng đêm.
Cứ coi như, cứ coi như,
Cứ coi như anh luôn ở kề bên
Anh luôn, anh luôn ở kề bên
Ngày cha đi quê hương còn một nửa
Một nửa mồ côi nữa u buồn
Mưa chiều ướt đẫm con phố nhỏ
Như lệ ngàn hàng xối xả tuôn rơi
Tàn tro nào lạnh buốt qua đây
Hai tay ta mang tình cuồng dại
Có phải lòng đã chết trăm năm
Giá băng hồn trên những thương đau
Vì sao người trao ánh mắt, để em thương suốt cả đời
Rồi ôm nỗi lòng se thắt, bao giờ chúng mình gặp nhau
Ngồi đây ôn lại dĩ vãng, gió đùa hạt nắng trên cao
Và em ngắm nhìn mây trắng, anh chợt viết thành bài thơ
Có những tiếng nói làm ấm thêm cuộc sống
Có những tiếng hát làm khổ đau trầm lắng
Thì bạn thân hỡi, đôi mắt ta vẫn sáng
Thì dẫu sao vẫn đẹp nụ cười
Dẫu xa xôi ngàn lối mà nét thân thương còn mãi.
Đêm về xiêu con dốc đứng
Lấm sương dấu khuya nhạt nhòa
Trở trời hoa xoan vừa tím
Tím màu áo phía em mang.
Mình xa quá xa
Làm sao vuốt mượt mà suối tóc
Làm sao nâng phím cầm nét ngọc
Làm sao chờ mắt khóc để hôn.
Trưng Vương ngày xưa đó
Thuở nào ươm tuổi mộng
Ngày ngày áo trắng tung bay
Hàng me bên đường đưa đón
Còn ai đứng chờ ngập ngừng góc phố me bay.