Mình xa quá xa
Làm sao vuốt mượt mà suối tóc
Làm sao nâng phím cầm nét ngọc
Làm sao chờ mắt khóc để hôn.
Trưng Vương ngày xưa đó
Thuở nào ươm tuổi mộng
Ngày ngày áo trắng tung bay
Hàng me bên đường đưa đón
Còn ai đứng chờ ngập ngừng góc phố me bay.
Từng giọt vội rơi từng giọt vội rơi
Ngỡ như đất trời vỡ tan thành hơi
Người không thấy người.
Thương ai đánh rớt giọt lệ sầu
Vô tình nhặt được anh để đâu?
Thương em anh cất nửa giọt này
Ôm ấp trong lòng, ai có hay
Chiều thả hồn lãng du trên biển vắng
Nghe lời tự tình cát trắng kể rằng
Mãi ngàn năm vẫn thầm lặng bên đời
Chỉ duy nhất một tình yêu với sóng
Mây bay sao mỏi mệt
Mây trôi như muộn phiền
Cuối chặng đời lênh đênh
Khoang trời buồn mông mênh
Mây ngơ ngác giữa đêm dài vô tận.
Hoa tím bằng lăng rụng xơ xác bên đường
Trở lại phố phường từ ngày xa cách quê hương
Con đường mang màu nhớ, vương chút tình ngây thơ
Biết rằng duyên đã lỡ, hưng vẫn buồn vu vơ
Thương bóng hình trong mơ
Mười năm xa anh mang đời phiêu lãng
Nhìn quê hương qua chứng tích điêu tàn
Triều Đông hải thì thầm bờ cát trắng
Truyện tình người nối nhịp thở Trường Sơn.
Duyên ta lỡ rồi ta còn buồn chi
Yêu người không yêu càng khổ thêm nhiều
Bởi do duyên số an bài
Cho mình gặp gỡ nhau chi
Để đây giờ cách xa nhau rồi
Chiều đi qua phố vắng nhớ ai lòng bâng khuâng
Tình ta như giấy trắng cớ sao còn phân vân
Tình nồng trong ánh mắt ngất ngây hồn chơi vơi
Thì cần chi phải nói cứ yêu thôi.