Duyên ta lỡ rồi ta còn buồn chi
Yêu người không yêu càng khổ thêm nhiều
Bởi do duyên số an bài
Cho mình gặp gỡ nhau chi
Để đây giờ cách xa nhau rồi
Chiều đi qua phố vắng nhớ ai lòng bâng khuâng
Tình ta như giấy trắng cớ sao còn phân vân
Tình nồng trong ánh mắt ngất ngây hồn chơi vơi
Thì cần chi phải nói cứ yêu thôi.
Bồi hồi theo lối nhỏ, mười giờ khung trời mơ
Sắc hồng tím khoe ven đường, nhà ai có hoa mười giờ
Cho đến hẹn lại lên, mười giờ hoa lại nở,
màu hoa hẹn ước bao giờ
Em xinh như hoa mười giờ đang nở thắm,
để rồi anh đứng ngẩn ngơ, sao chưa nói bao giờ,
tường nhà ai cao quá, thân tôi còn mãi nghèo người ơi!
Em có về qua bến Ngự, gặp người yêu trăng thề
Đò ai còn xuôi mái, hay vui miền sơn khê
Ta từ dạo thương quá, mái tóc ai buông lơi
Bao đêm dài thao thức, sầu dâng lên chơi với
Thôi anh hãy về xây mộng thắm cùng ai
Cao sang quyền quý anh vui chọn một cuộc đời
Yêu thương nồng thắm thuở ban đầu còn lại gì
Mình em xót xa ôm tình dở dang mà thôi
Bước chân ai về chốn cũ
Chiều thu xào xạc lá rơi
Sông xưa mấy lần bồi lỡ
Bến mơ còn đó mong chờ
Xin mãi là tia nắng ban mai
Trải ánh vàng cho nụ hồng thêm thắm
Xin hãy là hạt xương rơi thật ấm
Màu long lanh đọng trên trồi lá cỏ
Giọt nước mắt nhỏ xuống hồn tôi làm bão giông đời
Mắt em tôi buồn như những chiều, chiều rơi hắt hiu
Và làn môi say đắm chơi vơi, và bờ vai em mãi buông lơi
Và vòng tay cuống quít đam mê, quyện vào hồn tôi.
Em ngân nga tiếng hát
Anh nâng niu phím đàn
Khung trời yêu bát ngát
Khúc tình ca ngân vang.
Mùa xuân buông gót mềm
Hoa bướm cũng xôn xao
Áo lụa vàng.