Từng giọt vội rơi từng giọt vội rơi
Ngỡ như đất trời vỡ tan thành hơi
Người không thấy người.
Con sóng đời đập mãi những tương tư
Ta bơ vơ bạc đầu trên biển cạn
Nghe trăm năm ngút ngàn cơn gió trở
Đẩy những bơ vơ xô ngã lời yêu đầu.
Tuyết trắng rơi tả tơi trên đường
Bước cô đơn phơi gió sương ngày qua
Biết chăng em từng ngày xa nhau
Tuổi xuân hao thân gầy theo nhớ nhung.
Rồi một sớm mai này
Ta nghe tiếng ngày đi
Âm thanh rơi lặng lẽ
Giữa thềm vắng mênh mang
Hè về San Di e go
Trời êm ấm thiết tha dịu dàng
Hồn phơi phơí ngất ngây rộn ràng còn chi nữa giấc mơ thiên đàng
Trời đã ban nhiều phươc’ ơn cho thế gian
Biết đến ngày nào trở về cố hương
Tìm lại mùa xuân bình yên bên cạnh người thương
Biết đến ngày nào dòng sông sẽ trôi
Trôi về nguồn từ một miền xa xôi
(Ngâm)
Em là cô gái sông La
Biết yêu anh biết thương biết giận
Nhớ thương nhau câu hát em chờ
Sông La xanh mát câu hò bên sông.
Sài Gòn ơi ta về nghe phố gọi
Đời ngược xuôi rũ sầu buổi phương xa
Sài Gòn ơi tình lỡ đã phôi pha
Sài Gòn ơi sao ta mãi đi tìm.
Ngày mình xa nhau em không hiểu vì sao
Tim em nhói đau anh ơi anh nỡ đành sao
Ngỡ đành gì em khi ta hết duyên rồi
Khi ta mất nhau rồi nợ nần gì em ơi.
Mai xa rồi ta tiếc một nụ hôn
Lòng còn quấn quít bàn tay buông
Mai xa rồi ta tiếc một vòng ôm
Mai xa rồi ta tiếc mãi một vòng ôm.