Biết đến ngày nào trở về cố hương
Tìm lại mùa xuân bình yên bên cạnh người thương
Biết đến ngày nào dòng sông sẽ trôi
Trôi về nguồn từ một miền xa xôi
(Ngâm)
Em là cô gái sông La
Biết yêu anh biết thương biết giận
Nhớ thương nhau câu hát em chờ
Sông La xanh mát câu hò bên sông.
Sài Gòn ơi ta về nghe phố gọi
Đời ngược xuôi rũ sầu buổi phương xa
Sài Gòn ơi tình lỡ đã phôi pha
Sài Gòn ơi sao ta mãi đi tìm.
Ngày mình xa nhau em không hiểu vì sao
Tim em nhói đau anh ơi anh nỡ đành sao
Ngỡ đành gì em khi ta hết duyên rồi
Khi ta mất nhau rồi nợ nần gì em ơi.
Mai xa rồi ta tiếc một nụ hôn
Lòng còn quấn quít bàn tay buông
Mai xa rồi ta tiếc một vòng ôm
Mai xa rồi ta tiếc mãi một vòng ôm.
Đừng nhắc làm chi một kẻ phũ phàng
Cứ để nỗi buồn một mình tôi mang
Em cứ đi mà vui tình mới
Có ai hỏi em bảo rằng tôi
Rằng tôi đã phụ em.
Dù mai sao ta có xa người
Còn trong tim kỷ niệm cũ xa vời
Mặc thời gian trôi ta giữ mãi
Trong con tim bé hình dáng thơ ngây
Rồi có một chiều anh sẽ đi
Anh đi thật xa tới miền cao nguyên buồn
Anh đi là thôi hương tình theo gió cuốn
Anh đi thôi đành cho lệ sầu em mưa tuôn.
Đêm hôm qua trăng với lá thì thầm
Mưa rơi rơi, mưa hát khúc nhạc tình
Một đêm đầy ắp bao kỷ niệm
Một thời con gái quá yêu anh.
Góp vài viên đá nhỏ ta cùng xây ngôi nhà
Góp vần thơ bé nhỏ ta hòa thành bài ca
Góp lại dòng sông xa vươn mình ra biển lớn
Chung sức lòng không sờn ta hướng những tầm cao.