Nỗi Riêng Mang

Này hỡi cơn gió hãy mang tình ta đi về
Về đây ru ấm tim này
Những đêm dài thao thức mong chờ ngày mai đến
Tình yêu đó trong nỗi riêng mang.

Hoa Ngâu

Mình ta hoài nhớ một loài hoa ngâu
Người đi về đâu lạc bước nơi nào
Để ta hoài nhớ nắng thu úa vàng
Tóc xanh ngày xưa nay đã phai màu
Người đi về đâu?

Lặng Lẽ Tôi Về

Lặng lẽ tôi đi rồi tôi về
Chiều hắt hiu ôi sầu nhân thế
Nặng bước chân tôi chiều trên đường
Mà hồn phiêu lãng khắp muôn phương.

Đợi Khách

Em đứng lẩn bên góc hè phố vắng
Như loài hoa hoang dại trong rừng sâu
Màu da tơ bóng tối ngả u sầu
Đôi mắt đẹp từng cánh sao tắt lịm.

Mùa Thu Còn Lại

Thu lá rơi bên thềm, sương ướt đôi vai mềm
Từng kỷ niệm về tìm dấu xưa theo ngày cũ
Ta có nhau thu nào, mưa dẫu rơi bên ngoài
Hạnh phúc trong vòng tay đắm say một lần yêu

Thấy Trăng Quên Đèn

Tình chóng tàn phai có phải do trời
Hay bởi lòng người thay trắng đổi đen
Yêu trong toan tính sang hèn, yêu trong ích kỷ nhỏ nhen
Yêu theo kiểu thấy trăng quên đèn

Đồng Tiền Chia Rẽ

Nói không cần tiền người ta không tin
Nói không có tiền thì người ta khinh
Đời nay bạc bẽo người ơi
Đời nay vật đổi sao dời
Ôi đồng tiền làm ta đảo điên.