Tôi biết thân tôi nghèo nên đời tôi đâu dám yêu
Tôi biết tôi không tiền thì nào dám nói yêu ai
Nghèo tiền nghèo bạc nên chữ tình tôi cũng long đong
Vậy nên ai muốn yêu một người nghèo như tôi.
Trong thế giới muôn màu nhiều điều còn chưa nói
Ôi cay đắng tình đời chuyện lòng kể bạn nghe
Thuở xa xưa phú quý biết bao nhiêu người vây quanh
Lời ngọt ngào ai nói rượu nồng đắng bờ môi.
Em gửi cho anh ngạt ngào hương bưởi
Một thoáng tâm tình để nhớ để thương
Để nặng lòng ai mỗi chiều mỗi sớm
Ánh mắt mơ màng xao xuyến chờ mong
Và rồi trong anh tình yêu say đắm
Giọt sương đầu cành hương bưởi dịu êm.
Anh về lại đồi thông chiều buông ánh dương hồng
Lệ lòng chơi vơi tình đời bao xót đau
Nhớ ngày ta mến nhau anh gia thế sang giàu
Em gia giáo cơ hàn cha vội vàng rẽ thúy chia quyên.
Mưa trên đồi cao mưa về phố phường
Cho mắt em buồn ngàn thu vấn vương
Chân trời rộng làm sao mưa đến
Khi mình yêu thấy nhớ nhung nhiều
Để lòng buồn lên bấy nhiêu.
Có phải người về trong ngọn gió
Áo bay lồng lộng bến giang đầu
Bên sông có ánh trăng vàng rụng
Lãng đãng nguyệt cầm rung tiếng thu.
Hò … ơi… Sen hồng bát ngát hương thơm, như hương tình mẹ
Hò … ơi.. Như hương tình mẹ vấn vương thơm nồng
Nhắc lại chuyện tình thuở chúng mình vòng tay luyến lưu trao
Ước hẹn mùa sau trầu cau về chung lối cho đẹp mối duyên đầu
Nào hay đâu mưa ngâu mang sầu giăng ngập lối
Nhịp lỗi cung đàn khi người cất bước sang ngang.
Chiều về dần tàn ngồi nhấp chén men cay
Rượu đắng đôi bờ môi lòng đau nhớ em từng giờ
Tình này đã lỡ bởi do anh số nghèo
Tay trắng anh không cho em nhiều mơ ước
Đành thôi anh mất, anh mất em từ đây.
Bến cảng chiều nay
Từng đàn hải âu đan cánh nhau
Tiễn người qua cầu
Trong áo mới cô dâu
Trời cũng rưng rưng sầu.