Sương chiều giăng mi cay, ai hát câu xa người
Cung đàn gởi mây bay, nỗi cô đơn chiều nay
Mơ màng tay trong tay, trên phố quen yêu kiều
Thiên đàng toả hương say, bỗng nghe tim bình yên
Ánh đèn hiu hắt buồn trên con đường quen thuộc một mình anh bước trong mưa
Nhìn con đường xa vắng lòng anh càng cay đắng thương tiếc một chiều mưa
Hôm ấy trời mưa mau hai đứa mình quen nhau và tình yêu ấy bắt đầu.
Xuân nàу vắng bóng mẹ tôi
Ϲòn ai gói bánh trông nồi lửa khuуa
Mẹ ơi xuân hãу còn kia
Mà naу mẹ nỡ xa lìa con sao.
Tình em mát giọt mưa chiều
Ươm cho vườn mộng nụ điều nở hoa
Mưa như hạt ngọc nõn nà
Bờ môi mật ngọt tình ta đó nàng.
Giữa đêm đen tôi giật mình thức giấc
Nghe cõi lòng bao trống vắng chơi vơi
Dường trong tôi vương chút gì nghèn nghẹn
Giấc mơ còn vệt lệ úa trên môi.
Ngày ấy lòng tôi có ngờ đâu
Đã dâng em hết buổi xuân đầu
Trời xưa huyễn lộng màu hoa nắng
Thoang thoáng thơ vàng len ý đau.
Mây kia ơi! Lơ đãng trên trời
Trôi nơi đâu ,cho ta nhắn đôi lời
Nơi xa xăm, em có hay chăng ? Ta nhớ!
Trời hỡi giữa nỗi rét mướt bao giông gầm thét
Người run trong bao âu lo nước đang còn dâng chưa ngừng
Tiếng than lời van vái trời
Xin ngừng bão xin ngừng giông
Chỉ thấy gió mưa đem cuồng lũ
Dâng mọi nơi nhà nát cơ tan.
Em có nghe mùa thu đang gõ cửa
Chiếc lá kia hớn hở dắt nhau đi
Hàng cây khô như cúi mặt thầm thì
Như thầm trách người đi không trở lại
Mưa buồn hay lòng buồn
Khi xuân về, lặng ngắm mưa rơi
Đời buồn hay người buồn
Khi thuyền tình, rồi cũng xa khơi.