Em có nghe mùa thu đang gõ cửa
Chiếc lá kia hớn hở dắt nhau đi
Hàng cây khô như cúi mặt thầm thì
Như thầm trách người đi không trở lại
Mưa buồn hay lòng buồn
Khi xuân về, lặng ngắm mưa rơi
Đời buồn hay người buồn
Khi thuyền tình, rồi cũng xa khơi.
Ngồi bên điếu thuốc bên ly cà phê đen
Khu phố khuya không đèn, hạt mưa rớt bên hiên
Nỗi nhớ dâng triền miên, cách chia đôi hai miền
Em về phương bắc anh phương nam nhuốm ưu phiền.
Tôi thai nghén cuộc tình dài mộng mơ
Nhưng thai đã thoát ra ngoài lòng tôi
Còn đây nương náu xót cái dạ mồ côi
Ruột gan như xén, trôi cuốn theo chân người đi.
Mở kinh đọc vi vu. Khoác áo xuống lưng đồi
Hạt bụi bay trong nắng .Quốc độ đầu gậy tre
Trang giấy mở như ngàn xưa hé mở
Người chống trời bằng ngọn bút trơ vơ
Trang giấy trắng xua lên màu mây nổi
Chuyện bể dâu còn đong một đôi dòng
Mây thẩn thờ nhớ thương ai
Gió lang thang mãi thở dài
Vì gió đời mây trôi mãi
Vì mây gió lặng thôi bay
Em giờ, đang ở đâu
Theo duyên mới, quên đường về
Quên phố phường, quên mối tình
Quên lá vàng… rơi.
Có người bảo tôi vị ngọt đôi môi chứa đựng một chuyện tình
Thì xin khắc ghi tình yêu thế gian đẹp như lời nói nhân tình
Tâm tư xuyến xao vài câu đối chào làm sao hiểu được tình yêu.
Nghe em rao bán chè sao mà nghe nó ngọt
Như đường Biên Hòa như mía Hậu Giang
Lòng anh xuyến xao nhịp tim cứ đánh liên hồi
Vì anh đã trót yêu rồi người con gái bán chè thật ngon.