Trang giấy mở như ngàn xưa hé mở
Người chống trời bằng ngọn bút trơ vơ
Trang giấy trắng xua lên màu mây nổi
Chuyện bể dâu còn đong một đôi dòng
Mây thẩn thờ nhớ thương ai
Gió lang thang mãi thở dài
Vì gió đời mây trôi mãi
Vì mây gió lặng thôi bay
Em giờ, đang ở đâu
Theo duyên mới, quên đường về
Quên phố phường, quên mối tình
Quên lá vàng… rơi.
Có người bảo tôi vị ngọt đôi môi chứa đựng một chuyện tình
Thì xin khắc ghi tình yêu thế gian đẹp như lời nói nhân tình
Tâm tư xuyến xao vài câu đối chào làm sao hiểu được tình yêu.
Bến vắng âm thầm chạnh lòng tình tôi dang dở
Duyên thắm duyên ngọt ngào ngờ đâu ngang trái rẽ đôi
Lặng nhìn về cuối sông, ơi sông chảy về đâu
Lênh đênh trôi cuộc tình, tình buồn sông nước buồn không?
Bước chân lê dài từng con phố nhỏ
Nơi ta đã từng sánh bước cùng nhau
Đèn màu đêm nay dường như u tối hơn nhiều
Giống như cuộc đời, đời tôi thiếu đi em
Xin một lần xoá dấu yêu xưa
Nghe dâng lên lòng mắt nhạt nhoà
Giọt lệ nào cay đắng trôi qua
Cuộc tình sầu vội vút bay xa
Đêm mưa lạnh nghe tiếng kêu não nùng
Tiếng nhái bầu kêu giữa trời mưa ngâu
Giống như tôi than khóc trong mưa buồn
Tủi phận long đong bên mái nhà liêu xiêu.
Em không hề nghĩ mình còn yêu khi lòng đã lạnh bấy lâu vì tình duyên cũ quá u sầu
Thôi em đừng nhớ chuyện buồn đau đã như bèo dưới chân cầu chỉ cần em vui bước qua mau
Em đâu ngờ có ngày gặp anh như chợt thấy ngày nắng xanh để mùa đông băng giá qua nhanh
Đôi ta cùng tâm tình thương mến cứ yêu và cứ chân thành nguyện trời cao se mối duyên lành.
Đi trong hoàng hôn tay ôm tay bế tay bồng
Thương cho đàn con không biết tương lai về đâu
Ta đi về đâu bóng tôi không gian mịt mờ
Mà lòng đau xiết khôn nguôi.