Nếu em là sóng biển
Anh sẽ là mây trời
Lòng mây ôm hồn biển
Biêng biếc đi muôn nơi.
Người tình đã cách xa rồi
Môt cuộc tình đã mang đến bao nhiêu buồn vui
Thương yêu trên mắt môi, từng chiều nghe lá rơi
Tình yêu ơi, người yêu ơi đừng xa xôi cuối chân trời
những đêm khuya ngóng đợi
Người yêu hỡi! Tìm em ở đâu khi mưa ngoài trời?
Người yêu hỡi! Tìm em ở đâu khi ta lìa đời?
Tìm em nơi đâu, tìm em nơi đâu những ngày đông buốt giá
Tìm em nơi đâu bao mùa xuân qua
Còn gì em nói đi rồi em đi cùng người
Anh sẽ chấp nhận dang dở tình ta
Đường chiều mưa bay, mưa ướt vai anh lạnh
Anh đứng nơi này nước mắt cùng mưa rơi
Sống như là bụi mờ. Chết như là tình cờ
Nào ai biết mong chờ hay hẹn giờ
Nào ai biết chiếc lá rơi cuối chiều tơi tả
Nào ai biết có bóng tôi mãi vật vờ cuối phố
Với lặng thinh môi cười. Chút nỉ non dâng đời
Hồn chơi vơi, chơi vơi
Mới ngày nào đây, ta cùng nhau xây đắp duyên tình
Em thường bảo anh “Không ai được nói tiếng chia xa”
Rồi người thứ ba vô tình xen vào mối duyên đầu
Để lại nơi đây anh đứng nhìn em với người ta
Buổi sáng khi bình minh chiếu rọi
Mặt trời lấp lánh bên đồi, là đã có em bên mình tôi
Buổi tối quãng đường về xa xôi
Trong gió mưa lẻ loi, đã có em chờ đợi tôi.
Em kể chuyển ngày xưa, chuyện tình trăng và biển
Vô tình soi mắt riêng trăng để biển thật buồn
Biển chẳng hiểu nguồn cơn, cuồn dâng đầy bão tố,
làm tim trăng vụn vỡ, xa cách nhau nghìn trùng
Và rồi trăng trôi theo cùng mây vàng muôn lối
biển biết mình nông nổi lặng thầm đợi chờ trăng
Khi cuộc tình thắp sáng, trên môi nụ cười
Để lòng nhung nhớ môi hôn đầu đời
Một thời ân ái trong tim thơ ngây, hình bóng ai
Sân khấu giờ còn lại mỗi mình anh
Tìm đâu phút dỗ dành nâng niu nữa
Từng đêm diễn mình trao nhau điểm tựa
Rời xa anh em thất hứa thật sao.