Về miền Tây cùng em nhé anh
Chốn quê hương miền sông nước
Ngát hương thơm lúa mùa tươi thắm
Về đây nghe lòng thương biết bao
Những con người vất vả cần lao
Đã cho đời những hương tình ngọt ngào tha thiết.
Ôi đêm diệu kỳ tỏa xanh tỏa xanh
Hình như xanh cả ba canh ngọc ngà
Xanh từng nhịp bước chân ta à a
Dập dìu kiếp trước xanh qua hiện tiền.
Còn gì em nói đi rồi em đi cùng người
Anh sẽ chấp nhận dang dở tình ta
Đường chiều mưa bay, mưa ướt vai anh lạnh
Anh đứng nơi này nước mắt cùng mưa rơi
Sống như là bụi mờ. Chết như là tình cờ
Nào ai biết mong chờ hay hẹn giờ
Nào ai biết chiếc lá rơi cuối chiều tơi tả
Nào ai biết có bóng tôi mãi vật vờ cuối phố
Với lặng thinh môi cười. Chút nỉ non dâng đời
Hồn chơi vơi, chơi vơi
Mới ngày nào đây, ta cùng nhau xây đắp duyên tình
Em thường bảo anh “Không ai được nói tiếng chia xa”
Rồi người thứ ba vô tình xen vào mối duyên đầu
Để lại nơi đây anh đứng nhìn em với người ta
Buổi sáng khi bình minh chiếu rọi
Mặt trời lấp lánh bên đồi, là đã có em bên mình tôi
Buổi tối quãng đường về xa xôi
Trong gió mưa lẻ loi, đã có em chờ đợi tôi.
Em kể chuyển ngày xưa, chuyện tình trăng và biển
Vô tình soi mắt riêng trăng để biển thật buồn
Biển chẳng hiểu nguồn cơn, cuồn dâng đầy bão tố,
làm tim trăng vụn vỡ, xa cách nhau nghìn trùng
Và rồi trăng trôi theo cùng mây vàng muôn lối
biển biết mình nông nổi lặng thầm đợi chờ trăng
Ngày con chào đời vang tiếng ngân nga
Bao lời hát ca đêm ánh trăng ngà lấp lánh sao xa
Ngày con chào đời cha bế trên tay mẹ mừng vui lắm
Nhìn con yêu dấu say trong giấc nồng.
Có một mối tình ngỡ như hôm qua
Để ta ở lại ngồi đếm sao trời
Cuộc đời không như ta mong
Cuộc đời qua quá sầu đau
Một ngày là nỗi tiếc nuối
Con đường đi ôi thênh thang.
Rời miền quê êm ấm em lên chốn đô thành
Xa mái tranh nghèo mong đời bớt gieo neo
Mẹ cha già yếu nặng mang chữ hiếu nên cam phận bọt bèo.