Dù cho năm tháng nhòa phai
Dẫu bước chân yêu trên vườn địa đàng mùa xuân năm ấy
Dù cho mưa bão tung bay
Ngàn lá thu rơi trên cuộc tình đầy hoa gấm ngày xưa.
Ôi đẹp vô cùng ánh mắt của con thơ
Bên con yêu quý dòng thơ tuôn trào
Thiên thần nhỏ ánh mắt hồn nhiên quá
Tình yêu ơi nét đẹp tinh khôi.
Em là ai mà không cha không mẹ
Quê em nơi nào sao khác một màu da
Không có tuổi thơ chưa được đến trường
Người đời gọi tên em là con lai.
Người đến rồi vội đi vô tình như giấc mộng
Em nói rằng tình mình chẳng có ngày mai
Dù mình bên nhau nhưng tim đã không còn
Thì đừng níu kéo chi nhau
Nhẹ nhàng như câu hát đi vào trong cõi lòng
Êm như một vầng trăng sáng trong đêm mùa đông
Em như viên kẹo ngọt tan trên phiến môi hồng
Em là những mùa xuân cho đời đơm hoa kết trái.
Nắng quê mình đẹp lắm em ơi
Chiều lang thang qua từng phố phường
Hàng cây xanh nghiêng mình rũ bóng
Phố đông người hối hả ngược xuôi.
Xin làm nắng đưa em
Xin làm gió hôn em
Bằng đôi chân chim nhỏ bé
Ngày mai em xuống cuộc đời
Nhấp nhô bờ vai nhỏ
Mộng vàng úa vực sâu
Mây nào bay.
Nhịp tiếng xênh ca lòa ánh son bừng hương nồng phấn
Từng dáng kiêu sa quay cuồng mê quên ngàn kiếp chuân truyên
Có ai cười ngả nghiêng, đùa vui với duyên tình hờ
Đời tàn bên ánh đèn mờ khói ám ngang đường tơ.
Biến mất khỏi đời nhau thôi nhé!
Trái đất tròn, vốn có thật tròn đâu?
Khi hai nỗi buồn quay về hai phía
Chút bâng khuâng chợt lắng giữa hồn nhau…
Thấy đôi bồ câu trắng
Đang bay về xứ xa
Nhớ một bài tình ca
Dâng cho đời hương hoa