Xin làm nắng đưa em
Xin làm gió hôn em
Bằng đôi chân chim nhỏ bé
Ngày mai em xuống cuộc đời
Nhấp nhô bờ vai nhỏ
Mộng vàng úa vực sâu
Mây nào bay.
Nhịp tiếng xênh ca lòa ánh son bừng hương nồng phấn
Từng dáng kiêu sa quay cuồng mê quên ngàn kiếp chuân truyên
Có ai cười ngả nghiêng, đùa vui với duyên tình hờ
Đời tàn bên ánh đèn mờ khói ám ngang đường tơ.
Biến mất khỏi đời nhau thôi nhé!
Trái đất tròn, vốn có thật tròn đâu?
Khi hai nỗi buồn quay về hai phía
Chút bâng khuâng chợt lắng giữa hồn nhau…
Thấy đôi bồ câu trắng
Đang bay về xứ xa
Nhớ một bài tình ca
Dâng cho đời hương hoa
Anh có trở về bên mái trường xưa
Có hàng ghế đá bâng khuâng ngày nào
Nhìn hoa phượng vĩ trên cây
Bằng lăng tím biếc, gợi bao nỗi niềm
Có lẽ thu qua rồi em ơi!
Vì hàng cây trơ trụi xác xơ cành
Biển vắng em lòng buồn nổi sóng
Hỏi con thuyền quên bến về đâu?
Ta bước theo người, phượng tím cao nguyên
Qua bao con dốc, dáng hiền tóc thơm
Đường vui mà chẳng nhớ tên
Nên thương dốc tím bồng bềnh lối yêu.
Tôi cố quên để cho nhớ thương vơi
Tôi cố quên tình ai đã trao tôi
Tôi cố quên… tôi cố quên
Sao nỗi đau làm ngày thêm dài quá.
Chiều nay ra phố hoa
Thấp thoáng bóng em qua
Gió se lạnh khe áo
Sao! Thấy lòng nôn nao.
Tháng giêng, trong giọt mưa sa
Lung linh, từng mùa xuân qua
Ngày đi, như từng con sóng
Bỏ lại, một nỗi nhớ mênh mông.