Hồn Băng Trinh

Mười sáu trăng tròn mộng mơ
Gác son cung vàng ngây thơ
Bán trăng mua tình heo mây bến mơ
Ngày gió ru tình nên thơ
Ngọc nữ say tình ban sơ
Tình thiếp duyên chàng say đắm vương tơ

Dấu Yêu Xưa

Chiều nay mưa con đường dài hiu hắt
Phố cũng buồn lặng lẽ vắng người qua
Anh ưu tư đếm sầu trong nhung nhớ
Ngã nghiêng buồn từng nhịp bước chân xa.

Ngẫm Đời

Trách ai sân si, thì trước tiên hãy tự trách thân
Ta sống tốt chưa, hay vẫn còn đố kỵ ghen hờn?
Trong cuộc đời còn bao sóng gió, và lòng người còn nhiều gian dối
Sống nghĩa sống tình, mới là lẻ sống nhân sinh!

Quên Câu Giã Từ

Chiều dần trôi, nắng kia sao giờ buồn trong mắt em
Dấu chân em còn đây bao ướt say
Đưa anh vào triền miên mắt em long lanh nhìn chơi vơi
Dáng em như chờ tìm ai cuốn trôi
Và em thôi không theo lối về
Cho anh vờn môi hôn mái tóc mềm tay

Gửi Cho Người

Gửi cho người một chút nắng vào Thu
Lá vàng rơi bao kỷ niệm nào về
Ngày hai ta cùng chung một con đường
Mắt chạm nhìn chẳng thể nói thành câu

Đã Một Lần Tan Vỡ

Đã một lần nghe tình trong băng giá
Tưởng ngàn năm sẽ là chết yêu thương
Vẫn đâu đây chất ngất cả linh hồn
Hoang vu nào chôn được niềm nhung nhớ