Mùa đông tuyết trắng
Tượng đá co ro
Tim ai lạnh vắng
Tình mình lang thang
Xa quê mới mấy hôm hà mà sao lòng anh đây thấy nhớ
Nhớ cô Út Nhỏ đưa đò dáng tròn tròn tóc xõa bờ vai
Để lòng bao anh đắm say, mà tình yêu em chỉ trao
có anh thôi hà anh biết không anh Hai
Hương lúa thơm thơm, con nước ròng nuôi lớn khôn ta
Nắng gió nơi đây họa tình anh như khúc hoan ca
Câu hò ai hát bên khúc sông đón khói lam chiều
Ở đâu cho bằng nơi miệt vườn với mái tranh xiêu
Nghĩa vợ tình chồng em có biết không
Mình đã gặp nhau vào một ngày mộng
Em nào dám nghĩ, anh có ngờ đâu
Mình lại gặp nhau nên nghĩa trầu cau.
Mùa thu ấy nỗi buồn vương trĩu nặng
Thu đến rồi sao hạ chẳng chịu đi
Để nắng về gắt gỏng mối tình si
Mang cơn gió hanh hao vào khô khốc
Ngày hôm ấy vắng một người trông ngóng
Nên phố buồn nhuộm ướt một đôi mi.
Cánh hoa vàng quỳnh anh rơi trên lối xưa
Gót chân ngà ngập ngừng trên con phố thưa
Lối em về chiều ngập giăng nỗi nhớ
Vấn vương hoài giọt tình bên song chờ
Thoáng dỗi hờn cùng những dại khờ
Nụ cười nào vang vỡ trên môi
Đem niềm vui rót vào buồn tủi
Sợi tình nào len lén đan lơi
Cho ngày lên khung trời ngập nắng
Em cứ tưởng tình mình là mãi mãi
Có ngờ đâu duyên mình lỡ giữa đường
Tình yêu đầu vẫn luôn mãi vẫn vương
Giờ thầm trách đời vô thường bão nổi
Một ngày lang thang trên con phố vắng
Một ngày đôi chân lê theo bóng nắng
Một ngày yêu thương trôi xa ánh mắt
Một ngày cô đơn miên man vây quanh
Tôi tha thiết được làm nghề giáo
Để được yêu thương các em học trò
Để nghe các trò ngân nga khúc hát
Lúc tan trường nhìn những cánh chim bay.