Tôi lê bước chân tìm về nơi chốn cũ
Phố vắng không người lạnh giá buốt con tim
Đường xưa vắng bóng em rồi
Còn đây bao kỷ niệm ôm bóng hình người tôi yêu
Màu nắng mong manh tan dần cuối chân mây
Ngày thoáng qua đây, sao chiều đã phai nhanh
Nghe quanh mình trùng khơ i sầu nhớ
Khi mặt trời chìm khuất xa xôi
Mẹ ơi con đã già rồi con ngồi nhớ mẹ khóc như trẻ con
Mẹ ơi con đã già rồi con ngồi ngơ ngẩn nhớ ngôi nhà xưa
Ngày xưa cha ngồi uống rượu, mẹ ngồi đan áo
Ngoài hiên, mùa đông cây bàng lá đổ.
Tôi biết em một ngày cuối thu
Tôi biết một chiều nắng vương
Đôi mắt em buồn như xa vắng
Tôi thoáng nghe xao xuyến tâm hồn
Ta đã thấy gì trong đôi mắt em
Một tiếng dịu êm chưa thành lời
Một khung trời mộng đang mời gọi
Một cuộc tình thơ sẽ về đâu.
Anh đi nhưng tình ở lại
Gió thu buồn thổi lá sầu khô
Bao nhiêu hoa héo hắt trên đường
Cả lan, cả hồng và dạ lý hương.
Tôi tiễn chân người chiều nay
Ngày mai ai sẽ đưa tôi
Qua bến sông sâu cuộc đời
Lời thề có nghĩa gì đâu
Hãy xóa cơn đau vì nhau
Đi vào kỷ niệm ngày sau.
Con đốt nén nhang khấn mẹ hiền
Chiều buồn chậm tối gió quạnh hiu
Làm sao níu lại thời gian cũ
Làm sao thấy được bóng mẹ yêu.
Tôi bước chân đi trên lá thu vàng
Gió đưa từng cơn nỗi niềm tôi nặng mang
Lòng chợt suy tư thương nhớ sao mối tình xưa
Phút giây ấm nồng thật ngọt ngào như ý thơ.
Tôi vẫn đi về đi về mình tôi
Đường đời đơn côi lê mòn gót dài
Bóng hình nào cứ trong mơ
Ngỡ là từ trong hơi thở
Tôi đáp lời nhưng lại làm ngơ