Ôi mấy mươi năm xa biệt nước nhà
Nghĩ về quê mẹ niềm nhớ bao la
Người xưa cảnh cũ còn trong tâm khảm
Xa cách muôn trùng hình bóng không phai.
Tình vĩnh viễn đã trôi vào quá khứ
Mịt mờ xa cổng khép thiên đường
Ta cúi xuống xin cuộc đời tha thứ
Trót lỡ lầm trao hết yêu thương
Ta vẫn biết khi chia tay người
Ngàn sóng biển khơi ngậm ngùi nhớ
Cát trắng ân tình xé nát màn trời xanh.
Ta về tìm bước chân qua
Rêu xanh dấu cũ mặn mà
Mơ mànghỏi áng mây xa
Mây nghiêng nghiêng đáp thật thà yêu em
Ghét em, ghét quá đi nha
Mây ngang bờ vai dáng ngọc ngà
Làn môi thiết tha
Ghét em, ghét ánh sao sa
Bờ mi lay khép như nụ hoa
Xa quá tầm tay
Ghét em ghét lòng biển cả cuộn trong đôi mắt
Ta lỡ sa vào biết đường nào ra
Giờ còn gì nữa đâu, tan rồi giấc mộng đầu,
em về chốn ấy sang giàu
Chỉ còn lại đớn đau, sông quê cũng nghẹn ngào,
bao chua xót dâng trào
Tình ta đã lỡ khi ngăn cách con sông
Vì sao em nỡ quên yêu thương đi lấy chồng
mưa rơi não nùng, phong ba bão bùng,
tình đôi ta cách biệt muôn trùng
Trên con đường vạn lý
Có những phút dừng chân
Hái một đóa hoa rừng
Tặng nhau kết tình thân
[ĐK: ] Đừng than khóc nữa tình yêu xa mãi câu thề
Kỷ niệm êm ái nỗi nhớ như mong chờ ta
Về đâu anh hỡi, nụ hôn nồng thắm
Trăm vết thương có em ôm ghì, biển ơi sỏi đá rồi cũng đau
Hình như ngoài kia đang cuối một ngày
Bơ vơ con chim lẻ bạn vừa bay đi rồi
Hình như giờ đây chỉ có riêng tôi
Ngồi ôm chiếc bóng tự soi đời mình.
Bao đêm em vẫn mong chờ
Bóng hình anh em vẫn mong chờ
Ngày nao anh nói rằng ta sẽ bên nhau
Em luôn ấp ủ trong lòng
Mãi nuôi ước mộng xây thắm tình duyên