Sợi tóc thề rớt ngang vai em anh giữ lại đan vào ngón tay
Sợi tóc kết thành lời thương nhớ là tình yêu anh cất giữ lâu rồi
Sợi tóc vấn vương tình nhau sợi tóc kết nhau thành đôi
Mùi hương tóc giữ nhau dài lâu một sợi tóc thôi xiết chặt đời nhau
Nhìn từng con phố vắng ánh đèn ngõ về đêm
Sài gòn giờ giới nghiêm Sài gòn ngủ ngoan nhé
bài ca dao quê hương ru giấc mộng bình yên
Gió ơi,có nghe không bước chân ai ngang qua
tiếng rao vang vang xa hay tiếng còi réo gọi giọt lệ ngắn dài tuôn
Mưa bay bay nghe bước chân ai về
Con đường xưa mình đã trao câu thề
Em đã hứa yêu tron đời
Sao bây giờ chỉ còn tôi lẻ loi
Tình yêu là thoáng mây bay trong chiều
Tình yêu một góc trong tim thương nhớ nhiều
Ôi ngày dài sao miệt mài
Mong đêm qua mau tim tôi xanh xao vì nhớ em
Thà rằng mình cô đơn còn hơn yêu một người
Nhận lại chua cay đêm về ướt hoen mi
Tại vì sao em vô tình hững hờ
Tôi yêu người giờ nhận lấy niềm đau
Hoàng hôn nhìn gió mưa phai màu lá
Ngàn cánh hoa rơi ngập lối
Lá úa rụng theo mưa bay chơi vơi
Hoàng hôn nẻo ấy cô đơn chờ đón
Từng áng mây trôi lờ lững
Thấp thoáng nhòa trong mưa bay hình bóng xưa
Em như vạt nắng chiều
Rực rỡ ánh hoàng hôn
Anh như làn sóng biển
Chực nuốt em vào hồn
Một sớm thu về trên con phố nhỏ, biển êm ru soi mây trời
Hạt sương tan dần trên chiếc lá non, nhưng lòng tôi cứ héo hon,
những ngày xanh đã không còn.
Thôi… thôi về đi… mong chờ chi xa xăm
mộng trăm năm đời em là chiếc bóng
trên xa mạc hoang vu nơi cõi không gian mịt mù
Chiếc lá xanh lìa cành chôn niềm nhớ miên man
còn lại chút nhớ vài giọt thương thì thôi nói với nhau một lời
Cánh hoa hồng dại gửi trao ngày muộn
một ngày vào Thu nắng chiều trong
đếm bao ngày sầu khắc dấu son nồng nàn
thướt tha ngọt ngào nụ hôn gửi về trên môi ngoan