Lắng im nghe ánh trăng mơ khúc
quyện mây mưa phủ kín phiến tâm hồn
Hẹn thề ai cho lòng tê tái
để chốn xưa vàng võ nhớ thương
Kề môi hôn lệ em rơi tình cho anh về đâu .
Người đi đãi nắng non ngàn
Ta ngồi nhặt nhạnh cũ càng ra phơi
Tay gầy đã một nửa đời
Bẻ đôi thận phận tìm người xa xăm
Trăng vàng hai nẽo chia đôi
Buồn giăng ngàn lối tiễn người về đâu
Nỗi buồn của đêm trong mắt em nỗi nhớ ngập tràn giòng lệ chảy
Lệ tình ẩn chìm trong tiếng nấc tiếng hờn ghen vang vội màn đêm
Một sớm thu về trên con phố nhỏ, biển êm ru soi mây trời
Hạt sương tan dần trên chiếc lá non, nhưng lòng tôi cứ héo hon,
những ngày xanh đã không còn.
Thôi… thôi về đi… mong chờ chi xa xăm
mộng trăm năm đời em là chiếc bóng
trên xa mạc hoang vu nơi cõi không gian mịt mù
Chiếc lá xanh lìa cành chôn niềm nhớ miên man
còn lại chút nhớ vài giọt thương thì thôi nói với nhau một lời
Cánh hoa hồng dại gửi trao ngày muộn
một ngày vào Thu nắng chiều trong
đếm bao ngày sầu khắc dấu son nồng nàn
thướt tha ngọt ngào nụ hôn gửi về trên môi ngoan
Bước Chân qua mùa thu Hà Nội,
lòng bâng khuâng bên góc phố ven đường
Chiều Hồ Tây xanh xao biêng biếc
áo vàng bay thơ thẩn chiều thu
Đi bên nhau em ngập ngừng khẻ nói,
mùa thu đi rồi lại gọi đón ta về
Phố núi mưa mù mây giăng
Hàng cây nằm nghe lao xao lá đổ
Thông xanh bạn cùng cỏ cây
Khách xa như cũng nao lòng
Phố núi thênh thang con dốc dìu mây bay
Gió đùa mơn man làn tóc bờ vai gầy
Đôi má đỏ thơ ngây.
Lau mắt cho em ,lệ tình đẫm ướt đời nhau
lau mắt sâu, buông lơi vòng tay lạnh
giọt nước mắt, phủ kín vai gầy
làn môi khô khát khao tình đớn đau
Anh sẽ quay về khi mùa lúa chín
Trên những con đường anh kiếm người thương
Rồi em sẽ ra nhìn anh thiết tha
Mình xoa đi tuổi hờn xa cách mấy năm qua.