Đôi cánh tay em vòng lại
ôm chặt đời nhau anh nhé
ôm xót xa một lần
ôm đắng cay bẽ bàng mặc dòng đời chia cắt tình nhau
Có dòng sông nhỏ chảy quanh đời tôi,
đưa lời kinh cầu nguyện quanh mái đời.
Có loại hoa nhỏ chiếm linh hồn tôi,
trong từng hơi thở có đôi mắt ngời
Có những chiều trăng lên thì biển đó
Có gì đâu mà biển lại rút đi?
Có những chiều biển yêu trăng nhiều lắm
Sao trăng lên biển chẳng nói điều gì?
Nhìn chiếc lá nhẹ nhàng rơi
Nghe thời gian xa ngàn khơi
Một người đi mênh mang nỗi nhớ
Gió thu về gieo niềm thương.
Trần gian đâu biết còn vương kiếp nào
Mà sao ta phải hẹn lại kiếp sau
Kiếp này xin được bên nhau
Để mình không nếm thương sầu
Cho đường khuya về chung mái đầu.
Thương sông An Cựu nắng đục mưa trong
Thương em lam lũ một đời chờ mong
Thương đêm buồn vắng ru con ngủ
Dạ sầu tình đi khuất mịt mờ
Đợi chờ người đến bao giờ.
Chiều nay trên xứ người, ta nhìn cây trút lá vàng
Chợt nghe bao kỷ niệm, đã từ lâu chôn kín trong lòng
Người yêu xa cách rồi, lòng tôi cũng đã hoang vu
Vì sao em lỗi hẹn, để tình ta vương vấn sầu đau
Trăng vờn giữa gió thu chao
Lật đêm trở mộng thơ khao khát tình
Hoa lay ngỡ dáng xuân mình
Môi ngoan cánh nở giữa thinh không ngời.
Mình hiểu nhau nhất trên thế gian này
Anh hít vào em thở ra
Anh vừa mới yêu hoa em đã làm cánh bướm
Nếu là nữ biết đâu anh là em.
Biển có biết bao lâu rồi con sóng đã miệt mài
Để khúc hát du dương ngàn năm vẫn mãi dạt dào
Sóng vỗ về biển khẽ ngân nga
Sóng thét gào biễn nổi phong ba
Biển sẽ cô đơn khi một ngày vắng sóng