Có một lần về ngang qua lối cũ
Cơn mưa chiều, làm buốt giá hồn côi
Tiếng thì thầm, vuốt ve từng ngõ tối
Cho thấm từng dòng nước mắt lặng rơi.
Mai tôi xa em, trời không đổ nắng
Giọt mưa buồn rơi nhẹ thấm hồn say
Đêm không trăng, tinh cầu giá buốt
Gió cũng buồn thơ thẩn với mây bay.
Khi giọt nắng trong òa vỡ xuống trong lòng
Con chim sẻ giật mình trong giấc ngủ
Đêm sâu về linh hồn ai tan vỡ
Bừng tỉnh giấc mộng mị về trong đêm.
Ta thấy ta là đá
Trên đường về lê thê
Ta nhìn ta xa lạ
Lăn lăn vào cõi mê.
Giọt nước ngỡ tiếng than trong đêm muộn màng
Và lời em ca, tắt lịm trên đôi môi ấy
Làm cho trái tim anh chết trong giá lạnh
Tình ta mong manh vỡ vụn ly tan.
Rồi sẽ đến một ngày anh không đến
Đến một ngày trời cạn nắng tan mưa
Rồi sẽ đến một ngày tan núi lửa
Tan giấc mơ thương quay quắt dại khờ.
Rồi cũng có lúc ta thản nhiên
Vòng tay thôi giữ nỗi chán chường
Ngày đêm sáng tối như nhập một
Tiếng người cười khóc ta chẳng hay.
Đà Lạt chiều thu ấy liễu xanh in mặt hồ
Hồn người theo sương khói lãng du vào mộng mơ…
Đà Lạt người có nhớ những đêm xuân trăng mờ ?
Mình cùng nhau xuống phố ngắm hoa đào ven hồ.
Bình yên ơi còn không
Khi đời em quá nhiều bão dông
Bình yên ơi người đâu
Trong đêm thâu thầm gọi tên nhau.
Môi em sao còn ngại
Phai trái màu son tơ
Đêm mơ một lần nhẹ
Khe khẽ nụ ru im.