Có một thằng tôi tưởng là bạn thân
Nó cứ hay lui tới khi nó cần
Khi nó cần nói bảo nó thương tôi
Nay hết cần nó phủi bạc như vôi.
Biển hát khúc hoan ca
Mây về đâu nào ai biết được
Mưa gió tơi bời
Mưa ngập kín một quãng đời.
“Tôi lại đến cuối mùa nghe gió lạ
Đón chuyến tàu năm ngoái tiễn thu đi” (thơ Hồ Dzếnh)
Anh yêu em, anh yêu em nồng nàn như chim câu
Em yêu anh, em yêu anh lặng thầm hương ngát hoa ngâu
Ta cho nhau, cho nhau cồn cào nỗi nhớ đêm khuya
Ta cho nhau, cho nhau những lần hò hẹn luyến ái ban trưa
Ngày xa Huế nhớ ai người đứng đợi
Hạt mưa rơi làm ướt tóc người thương
Mái buông thề hồn nhiên hương bồ kết
Mắt O cười gửi nỗi nhớ vào tim
Tôi hát cho tôi trái tim không thuộc về mình
Tôi hát cho ai, trái tim sao mãi lặng thinh
Tôi hát cho đời những lời trăn trối
Tôi hát cho mình niềm tin hấp hối
Tôi hát cho người trái tim thương tật tả tơi.
Mùa hạ bâng khuâng đi rồi
Hà Nội ơi có nghe thu về
Vàng hoe sắc nắng trên hè
Thu, thu chưa tới nhưng hồn thu đã tới
Chiều lạc lối buông theo làn tóc.
Rồi từ đó đôi mình dang dở
Anh quay lưng anh bỏ phố ra đi
Em vui chơi bên ngày vội vã
Chiều rộn ràng và phố vẫn xôn xao.
Thương ai thương mãi một người
Thương ai thương đáng … một đời chẳng phai
Anh đi cây vườn khô xác lá.
Chim cũng buồn khản giọng giữa thinh không.
Hoa bằng lăng tím đợi chờ mong.
Thu về lá đổ bên song.