Mẹ tôi là ngôi trường
Dạy tôi biết yêu thương
Mẹ tôi là căn nhà
Âm thầm với nắng mưa.
Nhờ bolero cho ta được gần nhau
Nhờ bole ro ta hết ưu sầu
Vì bolero không mang niền đau
Luôn hân hoan nở nụ cười chào
Khi em khóc lệ lòng lạnh lẽo
Mưa hạt dài trôi về phố vắng
Đừng gieo mưa ơi chiều cô quạnh
Hãy thôi rơi giọt nhớ giữa dòng
Ai có về nơi đây
Nơi miền Tây yên vẳng thanh bình
Trên những dòng kênh xanh
Lục bình trôi mùa con nước lên.
Viết lời: Đoàn Lâm
“Mẹ, Mẹ ơi!” Đó là tiếng gọi đầu đời
Của mỗi chúng con từ khi tập nói
Tiếng “Mẹ ơi!” mỗi lần con gọi
Lắng lại trong con, tình mẫu tử thiêng liêng
Đọc:
Mẹ ơi! Có đôi khi, chúng con mãi đuổi theo những vinh hoa thế sự,
với danh nghĩa muốn mẹ có cuộc sống đầу đủ, muốn cha có được sự an nhàn
mà con quên rằng tóc cha đã bạc, thân mẹ cũng đã gầу đi nhiều.
Ngàу trở về cha mẹ có còn mạnh khỏe haу người đã taу уếu chân run, sức lực đã mòn.
Con đâu biết rằng, cần lắm một lần siết chặt đôi bàn taу gầу guộc của mẹ
để nói: “Con thương mẹ thật nhiều!”.
Cần lắm một lу nước cho cha để hỏi thăm “Cha có khỏe hong?”.
Mộc mạc, giản dị như vậу, nhưng sao chúng con vẫn chưa kịp làm
Vu Lan thắng hội, hoa hồng thắm, thâm ân nguồn cội nhớ không nguôi
Đan gần những ngón tay ngoan
Em quỳ xuống giữa nhân gian
Cho hồn bay vút lên cao
Mênh mang.
Đêm tháng ba, em đừng cài khuy áo
Để hương thơm mùi nhân ngãi loang phòng
Mắt tìm môi, cơn say tình đốt rụi
Vũng ngực gầy, ta trút cạn đắng cay
Ngày không có em trời sao không chút nắng
Dù cho gió còn say mưa vẫy Gọi theo những lỡ làng
Lạnh lùng ngơ ngác, tình còn xơ xác còn gì trong tôi