Đà Lạt thân yêu cao nguyên phố núi
Nhớ nắng mênh mang ôm dáng hàng cây
Xuân Hương đôi bờ mơ xanh liễu rũ
Chan chứa tim ai tiếng gió reo Đồi Cù.
Em sinh ra mang thân phận đàn bà
Đời bọt bèo nên cay đắng xót xa
Ngày vui vẻ đêm buông mình bật khóc
Không cam chịu gạt nước mắt lệ nhòa.
Anh về thôi bên ấy
Chỉ còn lại nỗi sầu
Lòng nghe bao sóng dậy
Chơi vơi giữa biển tình
Từ đâu chim bay về đây
Bóng chim trên ruộng cày
Đàn chim bay về đây
Nhìn lúa lúa đang reo
Nhìn hoa hoa ngại ngùng
Nhìn mây mây ngập ngừng.
Sau ngày phép thăm nhà, tôi ra đơn vị vùng hỏa tuyến cam go
Lính trẻ xa thành đô, văn khoa vừa rời gót mộng chinh nhân hải hồ
Chắc giờ nơi ngoại ô mẹ già đang tựa cửa, bạn còn sang ghé chơi?
Người thương ơi có đợi, phố hẹn mưa giăng trời vì anh không đến nơi.
Lâu lắm chưa lần thăm quê mẹ
Sau đêm giã biệt đường phố buồn không người đưa
Mắt ướt làm mặn môi
Trong khoảng tối mịt mù biết đâu là miền tương lai ngàn sau?
Đêm lạnh trên chiếu cỏ mơ màng ngôi nhà ngày xưa.
Noel về người yêu dấu nơi đâu
Có hay chăng nơi này em lạnh giá
Nước mắt rơi bao lần tim nghiêng ngả
Nhớ thương anh lặng lẽ những đêm buồn.
Đã sắp tàn canh một cuộc chơi
Mình ta ngồi đây ngẫm cuộc đời
Vẫn biết không gì là mãi mãi
Ta như cỏ dại ấy mà thôi.
Hoàng hôn rơi rơi rớt trên màu lá
Và tôi nhung nhớ hương chiều nhẹ lan
Đồng quê xa khuất trong màn đêm buông
Êm êm nghe tiếng côn trùng nỉ non
Hỡi em cô gái dễ thương
Tròn xoe mắt biếc má hồng xinh tươi
Bước ngang em nở nụ cười
Hồn tôi xao xuyến tim ơi đâu rồi ?