Gọi thầm thơ, gọi trong tim
Phấn hương lan ngọc ngát miền tâm linh
Thuyền lênh đênh gió lênh đênh
Bông mai vừa nở cuối ghềnh hoàng hôn.
Gặp gỡ làm chi để rồi xa nhau
Lời nói còn đây mà người nơi đâu
Yêu nhau hai chữ dài lâu
Bên nhau như gió mây ngàn
Vậy mà người đã quên mau
Thay áo tình người say bên ai.
Điệp trùng núi đồi đèo dốc quanh co
Mây ngàn Sơn Tây lơ lững chân đồi
Dừng chân đỉnh đèo mây trời lộng gió
Tít xa xa thấp thoáng những ngôi nhà.
À ơi, Em tìm câu hát ru hời
À ơi, ru hời giấc mơ muộn màng
À ơi, đêm khuya mưa rơi nặng hạt
Gió mùa Lành lạnh thổi sang
Ru lòng đêm ngột ngạt ru đời vào u mê
Anh chẳng biết từ lúc nào ta gặp nhau
Chỉ nhớ giữa mùa hè hoa phượng rực cháy khung trời đỏ
Cô học trò nhỏ vô tư hồn nhiên đến lạ
Hai phương trời xa bỗng chốc hoá thân quen
Trong bóng đêm ta lắng nghe tiếng mưa buồn rơi
Từng tiếng mưa rơi mưa rơi hững hờ
Từng tiếng mưa rơi mưa rơi ơ thờ
Mưa khóc thương ai mưa xót xa ai
Một đời tan tác theo dòng mưa.
Nha Trang một thời tôi vẫn nhớ
Nhớ về em và nhớ biển thật nhiều
Nhớ những chiều hai đứa bên nhau
Cùng hát bài tình ca Nha Trang.
Hoàng hôn xuống nắng đã lan về chân trời
Mây trắng giăng giăng xa xôi
Có bóng chim nhạt nhòa khuất trong sương chiều
Mình ta ôm nỗi nhớ ngập ngừng bước chân qua
Cơn sóng xa dần âm vang như sóng trong lòng xôn xao
Tình xô đẩy dạt dào.
Bản nhạc hôm xưa sao còn réo rắt
Gieo lòng ai đắm say mơ màng
Nhạc điệu xưa ơi thôi đừng héo hắt
Gieo sầu trong gió heo may buồn.
Ngày tàn khi nắng chiều khuất dần ngoài song
Lòng buồn khi bóng hoàng hôn xuống bên đời
Những chiếc lá úa theo chiều rơi
Những tia nắng ban mai cũng dần phai và đêm tới.