Một người ra đi một người chờ
Thấy lá vàng rơi ngồi đếm những giọt thu
Ngày nào tóc xanh còn đen ngát
Nay đã nhạt màu với từng nỗi sầu mang.
Còn nhớ không em bài thánh ca buồn một đêm đông ngày ấy
Còn nhớ không em tiếng chuông nhiệm màu mùa hồng ân Giáng sinh
Xin hài nhi Giêsu ban phước xuống thế trần ban ơn cho chúng con
Dẫu sông cạn núi mòn mãi sắt son vuông tròn trung trinh lời hẹn ước.
Gió ở trên cao gió hát vi vu
Cho ta những câu ca ngọt lành
Nắng ở trên cao nắng tắt bao giờ chẳng biết
Để màn đêm phủ lối trong giấc mơ từng ngày
Về ngồi đây em về ngồi đây
Về ngồi im sau ngày mưu sinh
Chiều quạnh đen, chạm bàn tay,
loang ra khói mây…
Khi không muốn tình yêu cũng tới
Khi cố níu tình yêu vẫn đi
Anh muốn kéo thời gian ngưng lại
Tình đậm đà ấm áp bờ môi
Dịu dàng ôi dịu dàng
Dịu dàng làn tóc xõa ngang vai
Óng chuốt như tơ mềm
Dịu dàng tỏa hương ngất ngây.
Lạc lối trên con đường một chiều cũ
Phố úa tàn cõng nắng ngả vào đêm
Lá bàng vàng nhuốm dần màu máu đỏ
Thu đã vào tháng 9 buồn bơ vơ.
Người ơi vàng rơi tình tôi
Ngoài kia còn vương sầu khơi
Về đây cùng ta đầy vơi
Dìu nhau tóc gió ngang trời.
Chiều chậm buông vàng phai lá thu mưa
Bàn tay đưa lối tiếng yêu chừng thừa
Nụ hoa thắm ấm êm trong vòng tay
Thẹn thùng hồng lên má ai
Muộn rồi tôi với Vọng Phu
chờ tôi, nàng đã đợi từ bao lâu?
Mãi mê trăm suối ngàn cầu
mảng vui, tôi trót quên câu hẹn thề!