Cứ ngỡ duyên mình chẳng hề lìa đôi
Tình em thuở ấy trót trao ai rồi
Ước nguyện cùng nhau chung lối
Lòng này yêu mình em thôi
Để giờ đây nước mắt mặn môi.
Chiều tàn dần phai {Em] sắc vàng,
Màn đêm xuống dần, ánh trăng mơ màng
Đêm thu nhẹ buông bóng huyền,
Cho lòng nhớ thương, về chốn tha phương
Cầm tay biền biệt, mà nói không cùng
Vì trời mưa dột, ướt mềm vai chung
Ướt đường mưa tới, hai đoạn tim buồn
Ướt đường về vội, mưa tuôn mưa tuôn.
Có giấc mơ sao êm đềm quá!
Những cánh hoa xinh xinh nở vàng
Cánh bướm trong vườn chiều rộn rã
Ánh nắng phai nhạt nhòa không gian…
Người yêu hỡi đêm nay em ngồi đây
Nhìn vầng trăng úa mơ về anh.
Ánh trăng tàn còn vương trên tóc mây
Lối đi mòn còn in dấu chân ai?
Buồn tê tái…
Mỗi mùa thu trôi qua
Đời bỗng nghe nhạt nhòa
Từng bước chân xa dần
Đưa ta về trăm năm.
Khi cơn mưa trái mùa về qua nơi đây
Mưa sao không ướt trọn trời thu trong nắng hanh
Long lanh lá cuối mùa như từng giọt lệ rơi
Hoa mai chưa hé nụ còn như e ấp đóa hoa môi
Ngồi bên phố xanh màu
Phơi màn sương cuối dốc
Giọt nắng chiều đi mất
Chòng chành nhận ra nhau
Những cánh hồng thuở nghe phố hát
Dẫu bạc đầu tìm kiếm một đời.
Ba mươi lăm năm thoảng qua rất nhanh
Mùa thu Bắc Mỹ có nắng vàng gió nhẹ vây quanh
Nhớ hôm nào Sài Gòn bừng nhịp sống
Anh nhìn theo dấu chân em
Gót son dịu dàng dưới hàng me xanh.
Buổi sáng em một thoáng ươm màu da trời
Chiều xuống như làn gió em vào xa vời
Sao em như áng mây trôi cho anh se sắt đôi môi
Biết em, biết em về đâu.