Thời gian cứ lặng lẽ trôi
Vầng thơ tĩnh mịch bẻ đôi
Trầm bay khói tỏa lẳng lơ
Xông vào khóe mắt ngẩn ngơ ngôn tình.
Chiều nay dáng ai buồn thiu
Dòng sông chẳng đặng câu hò
À ơi bên lở bên bồi
Mà vì ai anh bỏ em rồi.
Thắng thua đồng tiền mà thôi em ơi thắng thua đồng tiền
Đồng tiền không dao cớ sao mình đau xé lòng
Ngày mai xe hoa sang mua cưới
Kiệu vàng lọng đưa em qua người
Bỏ lại mình tui bánh xe bụi bay cuối trời.
Nhìn trăng sao trong đêm vắng chỉ có em và anh
Tình yêu như ngôi sao sáng như ánh trăng mơ màng
Ánh mắt như vì sao lấp lánh trên trời cao, hồn anh say đắm!
Bởi đâu ước hẹn nỡ quên tình tôi
Tiễn em bước dài về vui duyên mới
Bây giờ giấc mộng tàn phai
Hay là hết một chữ duyên
Tình ta xa nhau mãi mãi.
Ngày buồn trôi theo năm tháng
Dấu vết trong tim ươm sầu
Chiếc áo phong sương bạc màu
Hồn cũ bây giờ về đâu.
Một chiếc lá rơi em về quá vội
Em không còn đợi chiều vui bên nhau
Một cánh hoa rơi em xa vời vợi
Em không nhìn lại bến cũ đò xưa.
Kỷ niệm là không gì khi thời gian qua đi
Kỷ niệm là tất cả khi lòng mình khắc ghi
Kỷ niệm là tháng năm trôi xa không trở lại
Kỷ niệm là nỗi nhớ trong tâm hồn không phai.
Mưa về con nước nổi
Ngập lụt đường quê hương
Gió luồn quanh nhức nhối
Chân đi lạnh lòng đường.
Nha Trang chiều nay buồn tím đọng
Mây sầu giăng mắc bóng hoàng hôn
Rưng rưng chiều rụng trên môi úa
Tan tác hoa rơi lệ thắm buồn.