Anh vuốt tóc em đem lại bình yên
Cho ve mùa hạ thức giấc kêu rền
Cho nai mùa thu tròn xoe mắt biếc
Cho cây mùa đông đến lúc ngủ quên
Suốt đêm vẫn cứ thao thức canh thâu
Nhớ em nhiều quá không ngủ được
Cảnh vật vào khuya thanh vắng ôi
Càng gài thêm nỗi nhớ
Có hay chăng tiếng gọi tình yêu.
Đếm lá úa rơi trên đường phố
Không có anh mây khói giăng mờ
Gió lất phất vi vu gợi nhớ
Dĩ vãng xưa, kỷ niệm ngày xưa…
Mùa về trên phố nhỏ
Mưa vội vàng mưa tuôn
Bên kia nhà ai đợi
Bơ vơ bóng hoàng hôn.
Sáng nắng úa trong vườn nhà tôi
Có tiếng nói tiếng cười trẻ thơ
Có quá khứ lay động hồn tôi, rất vội.
Quanh ta thời gian trôi hững hờ
Quanh ta đời rong chơi bốn mùa
Con sông nào xua ta xa bờ
Giữa biển đời hồn sao ngẩn ngơ.
Em ra đi nửa hồn tôi hoang vắng
Em đi rồi ôi tím ngắt không gian
Em hỡi em tôi như sắc thu tàn
Bay theo gió và tan vào đất mẹ.
Những ngày dài không em
Hoang vắng cô đơn nhiều
Chạnh lòng mưa gió thênh thang
Trao em tình chan chứa
Vương mang nét xuân hồng
Biết vui hay là khóc
Xin còn yêu mãi thôi
Ta đã xa rồi có phải không em?
Duyên phận vì sao lại quá mong manh
Tình em vươn ra biển lớn
Còn anh thuyền nhỏ tay chèo
Không thể nào kịp bước cùng nhau
Đêm đêm về một bóng thương đau
Như là cỏ mòn mỏi bên dốc đời
Ôm lòng đất tàn úa theo ngày trôi
Anh chợt đến mênh mang nguồn suối thơ
Vùng cỏ như rực rỡ lòng cũng xanh mộng mơ.