Em hỏi ta còn mơ trăm năm
Quanh đây lá rụng đã bao lần
Hương quan mấy độ giờ xa lắm
Tâm sự hồi qui những vết thâm.
Thành đô ơi ta về đây rồi ta đã về đây rồi
Hoa đèn giăng mắt đỏ con ngươi
Phố đêm phố đông người
Đó đây tiếng reo cười môi tìm môi.
Nghe đồn cậu Ba thương em
Thương tánh tình ngay thẳng hiền ngoan
Thương tóc dài phủ kín vai gầy
Thương tấm lòng con gái miền Tây.
Em mời anh đến quê, xem khói đồng lam chiều
Nghe dòng sông thả trôi, những ngọt ngào thơ ấu
Mặn nồng bồi phù sa, có cau thương thầm trầu
Đón trăng duyên mối tình, vừa khi lúa đơm bông.
Anh vẫn mình anh trông ngóng bóng em quay về
Em giờ nơi đâu còn nhớ đến anh không
Tình nồng bao năm em đã quên sao người
Quên mái tranh nghèo ngày xưa ta ước mong.
Nhìn ngày qua nhìn đời xa
Nhìn người bên đường giọt mồ hôi đổ
Nhìn ai bên song an giấc mộng lòng
Nhìn ngày qua nhìn đời xa
Nhìn người hôm nào tay còn trong tay
Nhìn ai hôm nay buồn vương dòng lệ
Giờ thôi chia phôi tĩnh giấc mộng rồi.
Đường ta đi hàng cây lả lơi
Lá rơi rơ rũ xuống bên đời
Đường ta đi dòng sông nước xuôi
Nước trôi trôi đẩy lá ra khơi.
Ầu ơ! Má ơi con vịt nó chết chìm
Con thò tay vớt nó
Ầu ơ! Con thò tay vớt nó
Con cá lìm kìm nó cắn tay con.
Buổi sáng có mưa về trên phố phường
Sợi nắng đã tan trong áo mỏng mù sương
Có dáng ai qua nhanh giữa đường
Đánh thức cơn mơ tôi ngày đó
Một thời yêu em say đắm.
1 Có em vào đời, chợt nghe trái tim dại khờ
Một lần được yêu, tim kết những vần thơ
Một lần được yêu, linh hồn nghe đắm đuối
Một lần được yêu, quên Chúa
Có em vào đời, chợt nghe trái tim ngọt ngào
Hồn này bình yên nơi đất hứa Lạc Viên
Địa đường trần gian, thiên đường vào trần gian,
tâm hồn này bình an, nương nhờ tình em