Anh phải về thôi, xa em thôi
Hoàng hôn yên lặng cũng theo về
Giọt nắng cuối ngày rơi xuống tóc
Mà lời từ biệt chẳng lên môi.
Rồi mai, có một lần tôi đưa em
Về trên đỉnh yên bình hiền hòa
Một mùa xuân lên cao
Hôn trên làn tóc xõa
Theo mây trôi bềnh bồng.
Đàn chim tha phương lạc loài đôi cánh nhỏ
Hoài mong ngày trở về tổ ấm
Nhờ mây đưa tin nhờ giọt mưa đến tìm
Hẹn nhau ngày trở về cố hương
Đêm tàn cho trăng khuyết ra đi theo người
Ru mai buồn từng cánh rơi ngoài sau mưa.
Yêu ngàn lần hơn nữa cũng mất nhau rồi
Anh trách anh vì sao với hoa không cùng chung đời.
Mẹ ngồi ru con đong đưa võng buồn đong đưa võng buồn
Mẹ ngồi ru con mây qua đầu ghềnh lạy trời mưa tuôn
Lạy trời mưa tuôn cho đất sợi mềm hạt mầm vun lên
Mẹ ngồi ru con nước mắt nhọc nhằn xót xa đời mình
Em khóc làm chi kỷ niệm ban đầu
Khóc để làm gì có giữ được nhau
Một lần tình vương bể dâu
Là tấm bằng trọn đời mất nhau
Anh ở lại ôm mối tơ sầu.
Rồi có một ngày, một ngày tôi xuôi tay nhắm mắt
Theo chiếc xe tang hai hàng ngựa trắng đi đầu
Rồi có một ngày, một ngày hồn nhạc tôi tiêu điều
Điệu đàn và lời ca sầu héo giữa nơi nghĩa trang bao điều hiu
Good bye my love xin giã biệt người tình ơi
Good bye my love đến bao giờ còn trông thấy nhau
Tình yêu đó không hề phai
Dẫu cho xa cách muôn trùng
ôi vẫn yêu anh hoài mặc đời đổi thay
Ai có về bên bến sông Tương
Nhắn người duyên dáng tôi thương, bao ngày ôm mối tơ vương
Tháng với ngày mờ, nhuốm đau thương
Tâm hồn mơ bóng em luôn, mong vài lời em ngập hương
Tôi viết vội bài thơ
Dù giấy trắng là một bức tường
Dù mực đen chỉ mỗi hòn than
Khi một thoáng nhìn thấy em