Người yêu nhỏ hôm nào thì sẽ đến
Em mặc áo xanh hay mặc áo thêu hồng
Bầu trời mây ở dưới áng mi cong
Em có muốn anh giữ giùm phân nửa
Tháng giêng và anh vươn vai và mở cửa
Trời trên cao em cũng ở trên cao
Tháng giêng cho anh một nụ hoa đào.
Chưa chiều nào buồn bằng chiều nay
Mình xa nhau đã mấy trăm ngày
Tôi tưởng về còn trông thấy em
Cho chúng mình nói không lên lời
Ngày tôi đi nhiều mưa trên cao
Mưa đầu mùa nhẹ trôi chiêm bao
Cho em khóc rung đôi vai gầy
Hôm nay Nga buồn như con chó ốm
Như con mèo ngái ngủ trên tay anh
Đôi mắt cá ươn như sắp sửa se mình
Để anh giận sao anh chả là nước biển
Mưa Sài Gòn còn nhớ không em
Những hàng me lá rũ trên cành
Những đêm mưa đèn khuya lấp lánh
Mưa ướt dầm đường phố buồn tênh
Người lính già xa quê hương
Nghe trong tim đêm ngày trăn trở
Nhớ quá một thời chinh chiến gian lao
Nhớ phút hiên ngang đi vào binh lửa
Sắt thép trong tay đang đối diện thù
Bỗng tiếng loa vang lệnh truyền buông thả
Nửa đời còn gì cung kiếm ngang trời.
Tôi vào quê hương bằng cuộn dây thép gai
Đồng cỏ cha tôi, tôi trói gô hình hài
Tôi đào thông hào, trồng cây chông nhọn hoắt
Tôi giơ tay cao, tôi cấu tôi cào.
Năm 17 tuổi em đi lấy chồng
Trong nhờ đục chịu phận gái sang sông
Tưởng vui hết nghĩa tơ hồng
Ngờ đâu sớm để tang chồng
Trời ghen má đỏ môi hồng
Màn đêm đã buông dần đèn hiu hắt cô quạnh
Nhớ em anh muốn thét lên trong đêm dài
Nằm nhớ những kỷ niệm gặp nhau phút ban đầu
Mắt em ôi đôi mắt ấy anh về nhớ nhung
Còn gì nữa đâu mà bảo nhau đợi chờ
Tình em hút sâu cho đến muôn đời sau
Còn gì nữa đâu mà khuyên nhau hẹn hò
Tình như vó câu một bước trăm ngàn sầu
Em ngủ trong một mùa đông
Cánh đồng tôi nước ròng
Nhớ gì chăn gối cũ
Em về qua bến sông