Cuộc tình năm xưa nay đã không còn
Lịm tắt như hoàng hôn
Còn lại đâu đó trăm vết thương sầu
Và con tim lẻ loi.
Xin trả cho anh lời nói yêu đầu
Cùng màu thư xanh anh viết cho em
Duyên kiếp ngăn đôi hai đứa mình rồi
Thì giữ chi cho thêm buồn
Càng gợi thêm bao xót thương
Đêm trắng đêm, ta nằm trong căn gác lưu đày
Một mình thôi, mồ hôi lạnh buốt đôi vai
Ta gọi ta vực sâu đắng cay, ta gọi em nét mi xanh dài
Nét môi son đầy, một lần rồi hết từ đây!
Tung cánh chim tìm về tổ ấm
Nơi sống bao ngày giờ đằm thắm
Nhớ phút chia ly, ngại ngùng bước chân đi
Luyến tiếc bao ngày xanh.
Đừng đi em ơi
Bên kia núi đâu có trời xanh hơn
Bên kia sóng đâu vỗ về miên man
Bên kia đời đâu có gì hân hoan.
Thôi em đừng bối rối trong ta chiều đã tàn
Thôi em đừng khóc nuối cho môi còn chút thanh tân
Tóc em cười trong gió trong ta giọt máu mù
Khô theo ngày thương nhớ, vết buồn khắc trên da
Sài Gòn ơi , ta có ngờ đâu rằng
Một lần đi là một lần vĩnh biệt
Một lần đi là mất lối quay về
Một lần đi là mãi mãi thương đau.
Bất chợt em nhìn anh, lắng nghe từng kỷ niệm
Bất chợt anh nhìn em, nhớ những ngày xa xưa
Ta quen nhau, ta yêu nhau, ta xa nhau, chẳng nhớ độ nào
Dòng sông xanh đã trôi đi theo tháng năm, âm thầm sóng vỗ
Tuổi ngây thơ đã trôi đi theo ước mơ, có chăng là nỗi nhớ.
Gió thu về mặt Hồ Gươm gợn sóng
Nhìn liễu xanh em có thấy xôn xao
Vẫn vầng trăng của mười mấy năm nào
Em có thấy dáng anh buồn trong đó.
Em viết thư xanh gởi đến một người
Từ khi xa cách lòng nhớ khôn nguôi
Em đã viết tên anh vào áo gối
Đêm đêm riêng bóng đèn soi
Lòng thầm nguyện ước thành đôi.