Bỗng dưng thấy đời buồn thiu không mê xem phim chán cà phê chiều
Gió mang nỗi buồn quạnh hiu gửi chút thương yêu về nơi tôi nhớ
Tối qua tôi nằm ngủ mơ, trong cơn mơ tôi thấy tôi xa đời
Quá nhanh có kịp chào ai chào mỗi em thôi, dù em xa lắm
Gió ơi nhắn gửi dùm tôi, tôi xa quê tôi đã bao năm rồi
Biết em có còn là quê? Miền quê xa đó có bao buồn vui
Quê Hương anh là Quảng Trị
Nhà của anh bên dòng sông Thạch Hãn
Và xưa đó anh học trường Nguyễn Hoàng
Ngày hai buổi đi về đường Quang Trung
Và chiều chiều trên con phố buồn hiu
Cùng người yêu anh buông lời hò hẹn
Tình nồng thắm chất ngất men say
Chiều nay có một người đôi mắt buồn
Nhìn xa xăm về quê hương rất xa
Chợt nghe tên Việt Nam ôi thiết tha
Và rưng rưng lệ vương mắt nhạt nhòa
Lời cuối cho một người xa rất xa
Tình yêu ta cho nhau tựa cơn mưa bay thoáng qua
Từ tôi chân mây cuối trời
Để mình em cô đơn nơi xứ buồn
Trời Đà Lạt còn mãi trong lòng ai nơi tha phương
Chiều trong tù anh nhớ em
Ôi đất trời dường như tấm khăn
Bưng kín đời người trong tối tăm
Phương hướng nào nhìn ra mắt em.
Khi nghe em nói lên câu từ giã
Lòng buồn theo đám cây cỏ lá
Khi nghe em nói lên câu biệt ly
Đời là những tháng năm sầu bi
Một hôm bước lần theo lối cũ tôi về
Thầm mơ giàn hoa tím xưa chưa phai
Đời tôi đã nhiều lần vui bước phong trần
Gió lùa xao xuyến tim đơn chiếc thân.
Ầm ầm triền sóng nhấp nhô trên ngàn khơi
Chuyện tình từ đó kết hoa trên vạn lối
Yêu nhau như gió với mây trên trùng dương
Yêu nhau như cá nước vui quên ngày tháng
Em thướt tha như một câu thơ, hắt hiu trong ngàn lời đêm chờ
Ta đời lỡ dòng sông khô, chờ uống lời em ru, lả giấc đời chiều thu
Anh đến thăm, áo anh mùi thuốc súng
Ngoài mưa khuya lê thê, qua ngàn chốn sơn khê
Non nước ơi, hồn thiêng của núi sông
Kết trong lòng thế hệ, nghìn sau nối nghìn xưa