Tôi ví môi em như một vầng dương le lói chân trời
Tôi ví vai em như môi mùa Xuân hoa trái yêu đời
Tôi ví áo em là sương vời vợi trong gió giận hờn
Tôi ví dáng em là tranh liễu rũ bên hồ trăng soi
Hạt bụi nào hoá kiếp thân tôi để một mai vươn hình hài lớn dậy
Ôi cát bụi tuyệt vời mặt trời soi một kiếp rong chơi.
Hạt bụi nào hoá kiếp thân tôi để một mai tôi về làm cát bụi
Ôi cát bụi mệt nhoài tiếng động nào gõ nhịp không nguôi.
Gió từ tay mẹ ngọt ngào câu hát bờ môi
Gió từ tay mẹ đưa con lên tận trời xanh
Cho em hỏi mùa xuân có về nơi đây
Cho em hỏi mùa hạ nắng có trên cây
Thu mang đi những cành lá tươi ban ngày
Đêm đông buồn một người ngơ ngác cô đơn.
Xin người trả lại cho tôi hương tình xưa nồng thắm trên môi
Xin người trả lại cho tôi con đường xưa mình đã chung đôi
Nếu tình anh có hững hờ, nếu đường yêu quá mịt mờ
Xin người đừng có quên tôi, xin người đừng có quên tôi
Rồi một chiều em như bóng mây
Mắt môi cười đã cho đời ngất ngây
Rồi một ngày ai đưa em tới đây
Đã cho lòng em rã rời đắm say
Có lẽ vì bờ vai em mong manh hạt nắng
Có lẽ vì hàng mi em khép hờ đợi tình tôi
Có lẽ vì bờ môi em thơm hương cỏ mọc
Hay chỉ vì tôi khao khát một lần yêu em
Tôi nhớ ngày qua
Xinh xinh cô em đôi mắt dịu buồn
Hồn đắm mơ say
Tim tôi rộn ràng tình đầu mong nhớ.
Một dòng sông tôi vẫn hát gọi một dòng sông
Tràn biển khơi tôi vẫn hát dòng nước quay về
Làm thành vạt mây thấm qua giọt mưa
Chảy về nguồn thôi lắng nghe chiều rơi
Yêu người yêu bé bỏng dại khờ
Thương người thương bé nhỏ đợi chờ
Trong đôi mắt em buồn tênh
Khi xa vắng nhau một đêm
Nghe hồn tê tái rã rời
Sợ tình ta vỡ em ơi!