Rồi một chiều em như bóng mây
Mắt môi cười đã cho đời ngất ngây
Rồi một ngày ai đưa em tới đây
Đã cho lòng em rã rời đắm say
Cô gái nữ sinh Đồng Khánh kia ơi
Cô đi về đâu tan buổi học rồi
Cô xuôi Đập Đá hay về Nam Giao
Cô về Bến Ngự hay về Đông Ba
Cô về Vỹ Dạ hay ngược Kim Long
Em hai mươi tuổi em là nắng
Em hai mươi tuổi em là mưa
Sài Gòn nắng mưa em ngày ấy
Còn là hạt bụi giữa hư vô
Lênh đênh cành hoa trôi, lạc loài như lá rong
Nhẹ trôi theo sóng đưa, dừng chân nơi bến xưa xa mờ
Em như làn mây xanh, dịu dàng trong nắng mai
Ngỡ ngàng như lá bay nhẹ rơi theo gió đưa
tàn phai theo tháng năm
Dòng sông không mang con thuyền
Nên đành muôn đời đứng đợi
Để trông bên kia đáy bờ
Để bên đây ta mong em suốt kiếp
Em có về cho đời vang tiếng bước
Từng tháng năm đã mờ dấu yêu thương
Em có về giữa phố đời xa lạ
Nhìn cuộc tình trôi theo ngày tháng xa
Nghe tiếng thời gian âm thầm đưa
Ngẩn ngơ thương nhớ đến cung đàn xưa
Một mùa trăng đã vắng xa đường tơ
Heo may gió rét từng mùa ôi thơ mộng đâu còn nữa
Em có nghe cơn mưa mùa bất chợt
Cánh phượng buồn rơi rớt cuối mùa thi
Em có nghe tiếng lòng đang thổn thức
Phía chân trời cầu vồng khuyết em ơi.
Nơi anh gặp em có hoa vàng rực rỡ
Có khung trời mộng mơ
Biển xanh bao la triền miên sóng vỗ
Nơi anh gặp em nắng xua tan mù sương
Gió thôi mang mùi đạn bom
Vết thương đang lành trên thân mình.
Thương áo em bay những chiều hẹn hò
Hương tóc em thơm ngát khung trời mộng
Năm ngón tay đan đắm say tình nồng
Cuộc tình như nắng lúc xuân vừa sang