Anh gọi mùa thu mơ một sớm thu sương mờ
Nai vàng đạp trên lá bước từng bước xa xa
Anh gọi mùa thu mơ trời sớm sông không bờ
Lá vàng rơi lác đác dịu dàng cơn gió mát
Trời còn làm mưa vùi trên nỗi đau
Lời ru ấy mãi cho u sầu
Bàn chân nuối tiếc thương lạc loài
Trời còn làm mây buồn qua mắt ai
Làm tan biến giấc mơ hoang đường
Rồi buồn trôi theo giòng mưa xuống
Đã hết rồi những giấc mơ đầu
Chiều hoàng hôn, hoa khế rụng đầy sân
Đã hết rồi, đã hết rồị
Một mình tôi trên phố chiều nay
Nh́ìn chiều trôi nỗi nhớ heo mây
Nghe lòng nhớ hoài
Ngày tháng cũ vút xa tầm tay
Liên khúc tình buồn em hát cho anh
Những đên dài lạnh giá một mình
Một mình nằm chờ bước chân không còn đến
Hai mươi năm rồi người đã quên ta
Hay hai mươi năm ta đã quên người
Người đã ra đi hay người ở lại
Ta mù nẻo đời một bóng chim di
Mưa thu gợi sầu cho cây long lanh
Ngàn tiếng buồn rơi hắt hiu trên cành
Từng đêm hồn bay trong khói sương mờ
Từng đêm ngàn cây nghe gió ru hờ
Lời mưa buồn khẽ đưa em vào mơ.
Còn tìm đâu lời ngọt ngào ân ái
Còn tìm đâu sau một cuộc tình quá chua cay
Còn tìm đâu từng năm tháng mặn nồng
Tìm đâu nữa! Ôi đời mãi bềnh bồng
Này tháng chín, này em, này tháng chín
Em biết không, tôi kẻ đứng bên đường
Hồn tháng chạp, cuối đời khua tiếng gậy
Em từ tâm có đủ lượng bao dung?
Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
Đời lưu vong không cả một ngôi mồ
Vùi đất lạ thịt xương không tan biến
Hồn không đi, sao trở lại quê nhà
Version 1: