Van đôi mắt em đừng nhìn ta nữa
Van đôi vai em đừng tròn lẵng lơ
Để đôi mắt ta đừng buồn muôn thuở
Để đôi tay gầy ta khỏi bâng khuâng.
Chiều qua chưa để nắng thôi vương sầu
Từng hạt sương lắng đọng tìm đến nhau
Trong cơn lốc nhớ thương bừng cháy
Ta lắng nghe âm thanh ngày ấy
Bao tiếng cười, bao tiếng nhạc buồn đắm say
Trời vừa bắt đầu mưa chắc gì em đến nổi
Phố xá như giăng tơ trên con đường lầy lội
Năm tháng vẫn rầu rầu bên cuộc tình sám hối
Bao nhiêu dòng kỷ niệm chôn kín dưới cơn mưa
Một em bé mồ côi da sạm nắng
Một cụ già tay cầm chiếc gậy tre
Một bà lão ngu ngơ mắt nhạt nhoà
Vầng trán suy tư, dạ chưa no
Khúc tình yêu mà em thầm mơ đến
Khi tình đến thì anh đã xa rồi
Biết tìm đâu tình em ngày thơ ấu
Nay khi hè đến làn môi thầm nhớ tên anh.
Tình hoang sơ đã vàng, người ngây thơ đã cuồng
Đời vật vờ từng cơn sóng cuộn
Tuổi em hoang đi đầy, đời tôi hoang đá chảy
Cuộc tình người đã vẽ trên tay
Một mai anh về qua đường Duy Tân
Phố cũ hè xưa lá vẫn rụng đầy
Người thân nhiều kẻ không còn nữa
Đời cũng trôi theo những đoạn trường
Chiều lên, chiều lên
Người vẫn âm thầm gõ buồn gót chân
Người đi hành hương về đồi núi xa
Người đi vẫn đi, chiều qua vẫn qua
Em có thấy gì không em, chiều thu về lá đổ
Em có thấy lòng bâng khuâng, nghe hồn bao ước mơ
Em có tiếc tuổi xuân trôi, bềnh bồng như áng mây
Nhẹ lướt bên tháng ngày và thương nhớ vơi đầy
Con nợ mẹ một đời vất vả
Nợ mẹ từng giấc ngủ bữa ăn
Con nợ mẹ nợ cả bâng khuâng
Mẹ lo lắng khi con đã lớn