Ai bảo Sài Gòn không có mùa thu
Mới sáng nay thôi thu đã về trên phố
Có phải thương em anh đã gửi Sài Gòn
Mùa thu quyến rũ, của đất trời Hà Nội
Chiều qua chiều qua lặng lẽ về
Lặng lẽ tìm một thời hồn nhiên
Tìm trong xa vắng tìm trong thương nhớ
Bâng khuâng tìm chút kỷ niệm
Hỏi gió gió vờn trên tóc, hỏi mưa mưa mềm hạt rơi
Hỏi biển biển thương tình ta ru hời ngày qua
Khi mùa thu đến ánh hoa phù dung in cành
Nhìn đàn bướm trắng bay nhanh mỏng manh
Những giấc mơ xưa hiện về giữa lúc ánh tơ
Anh biết nói gì lúc về thu?
Anh như chim tìm bầy, bay theo ngọn gió xa
Theo chân anh từng ngày, cây xanh và lá hoa
Như say trong tình rừng, anh đi đắp xây lâm trường
Để mùa xuân theo bước chân, cùng anh khắp nẻo đường.
Ngày đó không bao giờ đến với ta trong đời
Ngày ấy không bao giờ thấy dấu yêu tìm người
Từ đó ta mơ mang đoá hồng tươi
Đem trao em với niềm vui ngày xưa ấy.
Cuộc sống phù du sướng vui hay buồn
Mai ta về đâu, cát bụi vô thường
Khi bần hàn không ai xót!
Sinh lễ nghi khi sang giàu
Ôi! cuộc đời bao đắng cay.
Tiếc nữa làm chi khi tình mình xa rồi
Anh thẫn thờ em ngoảnh mặt vội bước ra đi
Mơ cung son cung vàng đành phụ tôi
Nỡ sao em, lỡ quên nhau khi lòng này vẫn còn yêu.
Nhặt một cành hoa, nâng niu ép vào trang sách
Thoang thoảng hương bay, bao yêu dấu lúc ngây thơ
Rồi bao ngày tháng, hoa tàn trong quên lãng
Hoa héo khô buồn, mong người xưa nhớ chút tình
Có một loài hoa
Không rực màu không hương bay xa
Có một loài hoa
Lại dạt dào kỷ niệm trong ta
Ngày lạc bước phiêu du, tôi theo cơn giông, qua khung trời rộng
Đời lặng lẽ trôi qua, cơn mê mệt nhoài, đôi chân lạc loài
Còn lại những cơn say, theo tôi bao đêm, cho quên đời này
Nhìn lại cánh thư xưa, xanh xao nhạt màu, em yêu còn đâu?