Em đi , là ngày tháng bơ vơ từ đây sẽ bắt đầu
Là vùng trắng chưa bao giờ viết tên
Làm con người trong cuộc đời có bấy nhiêu năm
Ai vốn giàu sang ai vốn kiếp bần hàn
Ai lầu cao tột đỉnh huy hoàng
Ai dãi dầu một nắng hai sương
Mai lìa đời nhắm mắt xuôi tay
Bên quán cóc tôi gặp người ăn mày
Thân hao gầy một kiếp sống lênh đênh
Túi tiền không mình trần chân không dép
Uống say mèm rượu đắng hóa giai nhân
Nếu một ngày tôi xuôi tay nhắm mắt
Thân rã rời hồn tìm đến trời cao
Hỏi trăng sao soi sáng lối dương trần
Rằng có biết đời người nhiều lao đao
Đêm lung linh hắt hiu từng phiến sợi buồn
Đêm chia xa sắt se rụng xuống ngập hồn
Tôi đưa em ấp yêu rộn rã muộn màng
Nghe đâu đây xót xa một thoáng rượu nồng
Tôi biết tôi sẽ buồn
Khi một mình lang thang trên đất khách
Tôi biết tôi sẽ buồn
Khi một đời sống kiếp lưu đày
Tôi biết trên xứ người
Khi tìm lại một chút quê hương
Một sợi khói hắt hiu bay trong nắng chiều
Cũng sẽ làm mình thương nhớ xót xa
Tiếc nữa làm chi khi tình mình xa rồi
Anh thẫn thờ em ngoảnh mặt vội bước ra đi
Mơ cung son cung vàng đành phụ tôi
Nỡ sao em, lỡ quên nhau khi lòng này vẫn còn yêu.
Nhặt một cành hoa, nâng niu ép vào trang sách
Thoang thoảng hương bay, bao yêu dấu lúc ngây thơ
Rồi bao ngày tháng, hoa tàn trong quên lãng
Hoa héo khô buồn, mong người xưa nhớ chút tình
Có một loài hoa
Không rực màu không hương bay xa
Có một loài hoa
Lại dạt dào kỷ niệm trong ta
Ngày lạc bước phiêu du, tôi theo cơn giông, qua khung trời rộng
Đời lặng lẽ trôi qua, cơn mê mệt nhoài, đôi chân lạc loài
Còn lại những cơn say, theo tôi bao đêm, cho quên đời này
Nhìn lại cánh thư xưa, xanh xao nhạt màu, em yêu còn đâu?