Em như trái cấm đậu vườn thiên thai
Ngập ngừng chân ai quên chiều nay đời du tử
Em như tiếng suối dạt dào khôn nguôi
Tràn ngập tim tôi một trời xa xôi
Khi bờ môi còn khô tiếng cười
Ngủ đi em ngủ đi em ngủ đi em
Dìu mộng đi trên đường tình ngút ngàn
Cho cơn mê đắm đuối trên đôi môi gắn bó
Bằng ngọt ngào chiếc hôn này
Ta đi qua đời nhau, ánh trăng vàng đưa lối
Thuyền tình êm trôi, bên khúc nhạc chung đôi
Nào ngờ ân tình, bẽ bàng duyên nhau
Tình chết lòng đớn đau
Biển xanh bao la
Ôm góc trời một đời luyến nhớ
Nhớ kỷ niệm xưa
Tháng năm êm đềm trôi
Chiều nay mình ta trên bãi này
Đứng buồn lắng nghe biển ca
Gió lạnh buốt trong lòng cô quạnh
Đem sương mù đến cho mùa đông.
Trời làm mưa ngâu mỗi năm mấy lần
Nghe hơi lạnh giá buốt len vào tim
Một mình đèn khuya bóng ai lẻ loi
Nỗi buồn ngày tháng đơn côi
Về giăng kín trong tim tôi
Em không còn yêu ai, nếu em không còn yêu anh
Em không còn yêu ai, dẫu khi duyên mình mong manh
Em không còn yêu ai, nếu khi vô tình tên anh
Đã ghi ghi vào, ghi vào bia xanh!
Ngày nào tình yêu cho tôi tìm bến yêu thương
Những cánh thư xanh trao cho đầy nghĩa yêu đương
Ngày nào lòng tôi biết những vui buồn
Và biết đôi môi hồng đã khép
Đóa mong manh buồn hiu hắt nụ cười
Chiều Sài Gòn mùa mưa chợt đến rồi
Và em tôi trong ký ức xa vời vợi
Dưới mái hiên này tình cờ mình đã gặp nhau
Nhớ thương đong đầy, yêu dấu vơi đầy
Ngủ đi em cho quên xót xa trên phận người
Ngủ đi em cho môi thắm còn vương nụ cười
Từng đông qua gió vẫn ru tình buồn những đêm về
Ngủ đi em trên tháng ngày mang sầu đi lặng lẽ