Đi về đâu khi đuờng đời hoang vu quá
Đi về đâu khi tình nguời thành băng giá
Đi về đâu khi lòng mình như hoá đá
Khi nhìn dòng sông thuơng nhớ
Nghe nghìn cơn mưa vụn vỡ
Em tên một loài hoa
Loài hoa xinh trong nắng
Khoe sắc thắm huy hoàng
Hương thơm tựa Ngọc Lan
Loài hoa rất cao sang
Cùng mây trắng thênh thang
Giận nhau nơi cuối phố
Anh về trong nỗi nhớ
Chợt thấy mắt em buồn
Nên mưa thu sầu nức nở
Dù đã biết có một lần ra đi
Dù đã biết có một ngày chia ly
Dù đã biết có một lần vĩnh viễn
Dù đã biết mà người vẫn sầu bi
Sài Sòn bây giờ trời mưa hay nắng?
Tà áo em bay theo giọt nắng vàng
Con đường ta đi dòng sông kỷ niệm
Nỗi nhớ trong anh nỗi nhớ dịu dàng.
Sài Gòn ơi! đã hết rồi ngày tháng đam mê
Nhớ đường xưa lối cũ đi về
Lòng hình dung từng hàng cây đón gió chiều hè
Tiếng vọng buồn đường phố về khuya
Hãy trả lại em sân trường, sách vở
Hãy trả về em áo trắng học trò
Còn những nụ hôn em cho anh đó
Làm hành trang qua vạn nẻo sông hồ
Anh gởi cho em chút nắng vàng
Để em hong tóc lúc chiều sang
Gió đêm sương lạnh làm khô úa
Sợ tóc huyền xưa ngọn gãy ngang
Nghe hồn giá băng mùa đông buốt lạnh
Lữ khách buồn chạnh nhớ quê hương
Quỳ cô đơn nơi góc giáo đường
Mà nghe nhớ lắm Sài Gòn dấu yêu
Có những ngày mưa trên cuộc tình tôi
Như những giọt nước mắt em rơi
Che dấu nụ cười uá trên môi
Như mặt trời ôi lẻ loi
Cuộc tình mờ theo năm tháng tàn phai
Em đã mù khơi, tôi còn xa xôi
Mưa buồn về lạnh buốt tim côi
Mưa buồn về như lời thề ngày nào đam mê