Ta đứng đây nơi thành Winni peg
Trời chiều xanh xanh tới dáng quê xưa
Nơi quê xưa biết bao giờ trở lại
Sài Gòn ơi thôi hết những chiều mưa
Chiều trên phố Bol sa loanh quanh vài dãy chợ
Bạc tiền đang cuốn xô tình người khan hiếm quá
Ta đi lòng bỗng nhớ! những đường cũ, hè xưa
Sài Gòn thu lá đổ gót mềm dưới mưa thưa
Ta hôn nhau trong công viên
Dường như có nắng úa nhạt nhòa
Dường như có tiếng đùa vui xa xa
Dường như có những lấp lánh của một dòng sông rất lạ
Anh đứng đây là đâu?
Là đâu, anh đứng đây là đâu?
Em cười như lá mỏng
Khép cửa vào chiêm bao a á
Anh đứng đây là đâu?
Là đâu, anh đứng đây là đâu?
Anh đứng đây là đâu?
Là đâu, anh đứng đây là đâu?
Em nói như gió nghẹn
Chiều như mây Thị Mầu
Em nhìn như mưa trắng
trăm năm bay ngang đầu
Anh đứng đây là em
Là em anh đứng đây là em
Mưa rơi sụt sùi trời thương nhớ ai
Từng cơn gió qua lay lòng người thêm xuyến xao
Ngày nào tình đến mắt nâu ngời trong bóng đêm
Nụ tình nở hoa bờ môi say đắm
Bao nhiêu thiết tha trong từng tiếng yêu người
Đêm vọng tình nhân chợt hoá đá con tim
Dẫu câu yêu người đã trao
Bỗng nghe âm buồn trái ngang, sông sầu mãi dâng
Một ngày mùa xuân trôi qua ôi ngày mùa hạ nối tiếp
Dấu chân anh đi tìm thời gian tìm người tình
Một ngày mùa thu ra đi cho mùa đông tới chia ly
Em đã tới chân trời mới
Đêm thức giấc nghe buồn lên dấy động
Hồn chơi vơi trong nỗi nhớ khôn nguôi
Sầu rụng xuống với muôn ngàn cung bậc
Chảy xuôi về miền nhung nhớ đầy vơi
Cho tôi khóc hết mùa thu về
Đem ép những dòng dư lệ
Gửi vào con tim u mê, tái tê
Tàn đi một cành hoa tím
Còn đâu đôi tay quyến luyến
Tìm ai dệt đẹp vần thơ như giấc mơ
Chiều qua công viên buồn như mồ vắng
Nhắm mắt cúi đầu tình đã thấm sâu
Nhắm mắt cúi đầu tình đã qua mau
Chiều nghiêng nước mắt em qua công viên
Giận hờn gót mềm, gió đưa em về, gió hát đam mê
Đất trời này tạo thành thân ta
Ơn cưu mang tiếng khóc đầu môi
Mang thân trai chưa đền sông núi
Nay đã vội xa cách bùi ngùi