Có ai về đó hỏi thăm đôi lời
Hỏi rằng tình đã đổi dời
Hay tình còn vương bóng tôi
Cho dù đôi ba phút thôi
Tôi ở đây! Giữa rừng đồi heo hút
Đêm sầu mặn bờ môi
Bãi nắng vàng phương nam
Có làm em ấm áp
Những giọt mưa đầu mùa
Có làm em bùi ngùi
Có làm em nhức nhối
Như ngày mình chung đôi
Như lúc tình còn vui
Người tôi yêu đó tháng năm xa như tuổi Đông
Mưa núi giăng sầu che cành khô cây mùa giấc cong
Người tôi yêu với khát khao bao lời sắt son
Đây giấc mê dài tôi tròn gai như nụ gai mòn
Cũng năm năm rồi, ngày em đi tìm bến mới
Cũng năn năm rồi, lạc bước đi tìm gấm hoa
Ngày em, bỏ giấc mơ chung tình
Ngày tôi, lặng mà tái tê
Về đâu, đường khua, tình ơi về đâu?
Tôi kể câu chuyện thương mến thuở xa xưa
Ngày vừa lên tám lên mười lòng đã mơ ước xa vời
Mộng vì sao sáng lên ngôi
Em nhớ chiều nào hoàng hôn vừa tắt
Gió sang mùa làm hoa lá say
Con đường tình lất phất mưa bay
Nép bên nhau niềm đau giã từ
Đừng buồn nghe anh khi tình ta trắc trở
Đừng buồn nghe anh khi mộng vàng tan vỡ
Tình đẹp như mơ khi tình còn dang dở
Lòng mãi cứ vấng vương đường tơ
Tiếc ngẩn ngơ chỉ còn là bài thơ
Làng tôi nghiêng mình soi bóng hương giang
Những đêm trăng sáng long lanh giòng sông
Dáng ai giặt yếm bên bờ dịu dàng
Thả tiếng “khoan hò” theo nhịp chèo vọng xa.
Anh đi rồi mình em về dưới mưa
Chợt nghe thành phố thở dài
Bỗng dưng lòng mình se lại
Em u hoài thương kỷ niệm xưa
Xa xôi rồi chìm theo cơn mưa.
Có lời nào ta lỡ quên không em
Khung trời thơ hoa nắng rụng bên thềm
Có lời nào ta lỡ quên không em
Ánh đèn khuya còn hoài thao thức.