Đêm trên đường phố lạ
Ai nhớ thương ai mờ xa bóng mây
Bước mỏi bước chân tìm
Còn đâu phút giây êm đềm
Tôi gặp anh một chiều đông giá lạnh
Nét dịu hiền hồn tôi bỗng mê say
Mới gặp đây ngỡ như quen thuở nào
Lòng bồi hồi ngây ngất sóng mắt anh
Thần thánh cho em cát bụi đến trần gian
Từng vết xe tang trên đường đến nghĩa trang
Đường rời trần cô đơn vài hoa giấy
Bay phất phơ giữa câu kinh cầu nguyện
Còn ngày nào buồn hơn không em
Còn gì cho nhau em ơi khi không gian đổi thay
Hồn như không bóng chới với bâng khuâng ta ngồi đây
Niềm đau dĩ vãng níu kéo theo từng tháng năm qua
Lòng như băng giá đến lá rơi rụng trước sân nhà
Tình đã khép khi mùa đông đã chết
Những màu xanh dần hé nụ trên cành
Em xõa tóc cho mùa xuân chậm đến
Cớ sao lòng lại nhớ nhớ quên quên
Một cỗ xe đi về cõi
Hóa thân đời phiêu lãng
Một con tim một khối óc
Địa đàng đầy hoang mang
Đừng buồn nghe anh khi tình ta trắc trở
Đừng buồn nghe anh khi mộng vàng tan vỡ
Tình đẹp như mơ khi tình còn dang dở
Lòng mãi cứ vấng vương đường tơ
Tiếc ngẩn ngơ chỉ còn là bài thơ
Tình ơi, nay anh mãi xa xôi
Đường phố đếm bước chân buồn tôi
Buồn ôm cô đơn đời lạnh lùng
Nhin vầng trăng trôi mãi lênh đênh.
Đêm trở về trên cánh hồng héo hoa rơi
Tàn hương chưa hết như chút duyên phai
Thầm run như tiếng lòng tôi
Còn nuôi mãi giấc mơ dài
Ngậm ngùi từng cơn gió hoài nhắc đây
Xuân gieo phúc lộc muôn nơi mừng đón
Xuân mang nắng hồng sưởi ấm muôn nhà
Xuân đã về trên khắp quê ta
Ngập tràn hương xuân mộng thắm
Ôi đất trời Việt Nam